
Hôm nay Nha Trang mưa mẹ ạ. Ngồi nhìn những hạt mưa rơi tâm trang con nhớ nhà, nhớ mẹ nên con quyết định viết ra ít tâm tình của mình. Quả thật chưa bao giờ con nghĩ đến việc con ngồi đây để viết lên những dòng tâm sự này gửi tới mẹ, với tư cách là một Thỉnh sinh của Dòng Truyền giáo Ngôi Lời.
Con đã lớn rồi, nhưng cứ mỗi khi nghĩ về hai chữ “gia đình” là lòng con vang lên những tâm tư thật khác lạ. Nó thật cao quý và thiêng liêng, thật ấm áp và nhiều cảm xúc. Lúc nào con cũng tạ ơn Chúa, vì đã cho con được làm người, cho con được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có Cha, mẹ và anh chị em làm điểm tựa cho cuộc đời con. Gia đình, nơi con được hít thở làn hơi thiêng liêng đạo đức. Nơi con tìm về mỗi khi con thấy cuộc sống xã hội nặng nề. Nơi ấy con tìm được sự bình yên đích thực của con mẹ ạ.
Chính nơi mái ấp này mà con được chăm sóc và được ươm mầm ơn gọi dâng hiến. Có thể nói Cha mẹ chính là những ngôn sứ đầu tiên mà Thiên Chúa sai đến để dạy cho con thưa “xin vâng”, chỉ cho con sống lòng tin cậy mến. Cha mẹ đã nhạy cảm nhận ra tác động của Chúa Thánh Thần trong con và ra sức giúp con hướng lòng theo tác động ấy. Qua những lời dạy từ chính cuộc đời của cha mẹ, mà khi nghe được tiếng: “Hãy theo Thầy” vang lên trong tâm hồn, con dám mạnh dạn đứng lên, cất đi trên con đường của Thầy Chí Thánh. Giờ đây, với tâm tình biết ơn khi nhìn về quá khứ, con muốn thân thưa cùng mẹ đôi điều để mẹ cùng chung chia niềm vui hiện tại của con và cùng con hướng đến một tương lai ấm áp.
Mẹ kính mến! con còn nhờ như in cái ngày 9/7/1998 vào lúc 14h30 phút. Ngày mà con mất đi người cha thân yêu. Ngày mà con không bao giờ nhận được sự dạy dỗ của cha nữa. Hơn 17 năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh của ngày Chúa nhật đó không bao giờ phai nhạt trong tâm trí của con, mặc dù lúc đó con mới chỉ là cậu bé 10 tuổi. Cũng từ ngày đó, con biết đôi vai của mẹ phải gánh nặng thêm. Một mình đôi vai mẹ phải thay cha oằn mình gánh lấy khổ cực để lo cho cuộc sống tám anh chị em chúng con chỉ với mong ước tất cả chúng con đều trưởng thành và là người có ích cho Xã hội cũng như Giáo hội.
Hôm nay, khi các anh chị của con đã lập gia đình, mỗi người có một cuộc sống riêng, một gia đình nhỏ để chăm lo. Nhưng với tình mẫu tử thiêng liêng, con biết mẹ vẫn đang âm thầm lo lắng cho chúng. Chắc hẳn mẹ rất buồn khi nghe tin gia đình anh chị này cãi cọ bất hòa bất thuận với nhau. Mẹ buồn khi có một đứa cháu hư không nghe lời cha mẹ. Mẹ buồn khi anh này cờ bạc rượu chè đánh đập vợ con….. Chúng con thật hư phải không mẹ? Riêng bản thân con, là con út trong nhà nên mẹ lại phải lo lắng cho con nhiều hơn tất cả anh chị. Gần 28 tuổi đầu mà con chưa làm được gì giúp mẹ, con vẫn bắt mẹ phải lo lắng cho con từng ngày từng giờ. Đường con đi khác với các anh chị nên mẹ phải lo lắng cho con gấp bội phần. Mỗi dịp về nhà thấy tóc mẹ bạc thêm, thấy sức mẹ yếu đi con lại thấy buồn và lo lắng quá mẹ ơi. Người ta thường nói: “Một người làm quan, cả họ được nhờ”, nhưng con nghĩ rằng “một người đi tu, phải nhờ cả họ.”
Mẹ kính mến! mẹ và gia đình không những chăm sóc dưỡng nuôi con khôn lớn về thể lý, mà còn vun trồng đời sống đức tin để con nhận biết và yêu mến Thiên Chúa. Nhớ lại ngày xưa, mẹ là người có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời của con. Mẹ đã dạy con đọc từng lời kinh, dâng từng lời nguyện. Con vẫn còn nhớ ngày con được lãnh nhận bí tích hòa giải và thêm sức lần đầu, mệ đã chăm lo cho con có được bộ đồ mới để mặc cho bằng bạn bằng bè. Con biết đêm hôm đó mẹ không ngu được vì lo lắng cho con khi con bước vào một biến cố quan trọng trong cuộc đời con. Khi con chập chững bước vào đời, mẹ khuyên dạy con sống phó thác vào sự quan phòng của Chúa. Quả thật, chính mẹ là mẫu gương sống động cho con. Những khi gia đình chúng ta lâm vào cảnh khó khăn, chẳng bao giờ thấy mẹ kêu trách Chúa. Dù trong hoàn cảnh nào, mẹ vẫn một lòng tín trung, một lòng mến yêu và phó thác. Mẹ vẫn luôn dạy chúng con, mọi việc phải tin tưởng vào Chúa. Giờ đây, khi tuổi đã cao và bị thời gian làm cho hao mòn sức lực, lẽ ra mẹ có quyền được con phụng dưỡng. Mẹ có quyền đòi con ở bên chăm lo cho mẹ từng miếng cơm manh áo. Ấy vậy mà, vì lý tưởng của đời con, mẹ sẵn sàng hy sinh quyền lợi ấy, lại còn khuyến khích, động viên con lên đường bước theo tiếng gọi của Thầy Giêsu. Con bước theo ơn gọi đời dâng hiến, mẹ lại phải đi tu cùng với con. Con tin chắc rằng không giây phút nào mẹ lại không cầu nguyện cho con, để con bước đi trên đường tu cho đến cùng.
Con có được ngày hôm nay, cũng là nhờ những hy sinh âm thầm mà mẹ dâng lên Chúa để chuyển cầu cho con. Tình thương mà mẹ dành cho con đã sưởi ấm trái tim con thật nhiều. Con biết ơn mẹ nhiều lắm vì nhờ những cảm nghiệm được sống trong sự ngọt ngào nơi mái gia đình và từ tình thương của mẹ mà con có thể có được những giờ phút hạnh phúc trong nhà Chúa như hôm nay, Yêu mến ơn gọi của mình và hăng say với sứ mạng được trao. Con ngồi nhớ lại những ngày tháng qua với tấm lòng tri ân mẹ, để con có thêm động lực hầu có thể sống đời dâng hiến hăng say hơn. Mẹ hiếm khi hỏi: “Con đi tu có vui, có hạnh phúc không?”, nhưng con biết với sự nhạy cảm và tinh tế của một người mẹ, mẹ đã cảm nhận được đứa con của mình đang hạnh phúc bình an biết bao trong nhà Chúa, biểu hiện nơi nét mặt tươi vui của con.
Mẹ à! Nơi đây, con đang được đào luyện để nên giống Đức Giêsu, để dám vươn lên và quảng đại sống cho những gì cao quý hơn. Chính tình yêu Thiên Chúa là nguồn hạnh phúc cho mỗi người chúng con. Lời mời gọi mà Ngài đã thầm thỉ với con ngày xưa, hôm nay vẫn còn vang vọng mãi, thúc bách con sống trọn vẹn cho công trình giảng rao Tin Mừng của Ngài. Mẹ biết không, ở với Chúa trong cầu nguyện hằng ngày giúp con có được sức mạnh thiêng liêng để lao mình về phía trước, đương đầu với những thách đố trong đời tu. Những khi thấy con chán nản với sức nặng của thập giá, Chúa gọi con đến để bồi bổ thêm sức mạnh thiêng liêng cho con; những khi thấy con lặng lẽ với cô đơn trong tâm hồn, Chúa chạy đến vỗ về an ủi; rồi khi Chúa thấy con có vẻ lo lắng vì hành trình dâng hiến sao xa tít mù khơi, chẳng biết có thể sống trọn cuộc đời không, Chúa lại đến đồng hành trò chuyện, nâng đỡ. Con được Ngài sưởi ấm con tim, được Ngài thắp lửa yêu mến và được làm Bạn Đường của Chúa Giêsu, để được sai đi phục vụ mọi người.
Mẹ biết không, để phục vụ tốt, con cần dấn thân cho việc học hành để có được những khí cụ tri thức cần thiết cho sứ mạng tông đồ. Nếu cầu nguyện là con đường dẫn con đến gặp gỡ Thiên Chúa, thì học hành lại là phương tiện tốt nhất để con có thể phục vụ Ngài ngang qua tha nhân.
Tuy học hành vất vả đặc biệt là với môn ngoại ngữ, nhưng với ơn Chúa và nhờ lời cầu nguyện, động viên của mẹ, con sẽ cố gắng nỗ lực hết khả năng của mình để vững bước trên con đường theo Chúa. Nơi đó, con ước mong có thể gặp gỡ Đấng là tri thức đích thực cho con. Ngoài thiêng liêng và học tập, con cũng được đào luyện trong môi trường cộng đoàn. Con cùng những anh em khác làm nên một gia đình mới, vừa rộng lớn, vừa thiêng liêng và ấm cúng vô cùng. Chúng con được quy tụ lại dưới mái nhà Thỉnh viện này từ mọi miền đất nước, tự mọi vùng quê, mọi giáo xứ, mọi giọng nói, mọi văn hóa khác nhau. Một ngôi nhà đa văn hóa mẹ ạ. Chúng con đến với nhau chẳng phải do sở thích hay do chọn lựa, nhưng là do cùng được nghe thấy lời gọi mời của Giêsu. Phải, chính Chúa Giêsu – thần tượng của chúng con – đã giúp chúng con trở nên gần gũi và hiệp nhất với nhau, dù rằng giữa chúng con có rất nhiều điều khác biệt. Trong Đức Giêsu, từ những người xa lạ chúng con trở thành anh em của nhau và làm nên một cộng đoàn. Chúng con khao khát mình thuộc về Chúa và thuộc về nhau để cùng dấn thân trong sứ mạng giảng rao Tin mừng Nước Trời. Sứ mạng này chúng con được tập ngay từ cộng đoàn, để từng ngày chúng con thâm nhập sâu hơn vào thân thể tông đồ của Dòng.
Con muốn chia sẻ một tâm tình của con khi những ngày tháng qua mẹ thấy chúng con đang ôm ấp tương lai với niềm hy vọng lớn lao như thế nào. Tất nhiên, con chẳng biết tương lai sẽ ra sao, ngày mai sẽ thế nào, nhưng nếu hiện tại đang vui tươi thì chắc là hành trình ơn gọi của con mai này vẫn sẽ tươi sáng và mang về cho Chúa những bông lúa nặng trĩu hạt vàng.
Mẹ hãy cùng con tạ ơn Chúa vì bao nhiêu ơn lành dồi dào Người thương ban cho gia đình chúng ta và xin mẹ hãy tiếp tục đồng hành với con trong mối hiệp thông và trong lời cầu nguyện hàng ngày mẹ nhé. Con vẫn luôn cầu chúc cho mẹ được nhiều sức khỏe và ơn lành của Chúa. Con tin rằng Chúa đã, đang và sẽ ban nhiều ơn lành cho mẹ, nhiều thật nhiều! Cảm ơn mẹ vì tất cả những hi sinh đã giành cho con mẹ nhé!
Con trai của mẹ.
(Lưu Ý: Khi chia sẻ bài viết xin quý vị ghi rõ nguồn http://www.continchuaoi.com)