Dấu chứng phục sinh giữa sự chết

Thưa Chúa quý yêu,
Dường như khi bệnh người ta mới biết quý sức khỏe, khi đứng bên bờ vực thẳm mới sợ thiệt thân và khi gần kề cái chết mới thấy yêu mạng sống mình. Thực ra, cái chết chẳng chừa một ai và bệnh tật cũng không biết đâu mà lường… Bước vào các bệnh viện nơi các khu điều trị bệnh nan y, như trung tâm Ung Bướu chẳng hạn, thì ai cũng phải phát sợ. Người bệnh thì hết hy vọng vì một khi đã đi vào đó thì chẳng mong có ngày bình phục. Người khỏe vào nuôi người bệnh thì nhìn những di chứng cũng sởn tóc gáy, và nếu phải ở lâu trong đó thì cũng èo uột theo người bệnh…
Với con, lần đầu tiên nhìn thấy những con người xanh xao, vàng vọt, những cái đầu trọc lóc con thực sự khiếp sợ. Con phải thu hết can đảm, lấy tình yêu của Chúa để tự trấn an và tự kỷ ám thị bằng tâm tình yêu thương người nghèo, người bệnh mà một tu sĩ phải có để có thể đến thăm viếng họ lần hai, rồi lần ba … Nhờ ơn Chúa giúp mà dần dần con không còn sợ nữa, đôi lần con còn dám đụng chạm vào những bệnh nhân có những khối u kỳ dị hay những vết thương lở loét. Càng đến với họ, con càng thấy thương họ vì họ phản ánh rõ nét nhất hình ảnh của Chúa Giêsu khổ nạn, và con nghĩ rằng mọi sắc đẹp và sức khỏe của họ Chúa đã tặng ban cho con. Vì thế, con là kẻ mắc nợ và con phải trả nợ cho những bệnh nhân khốn khổ ấy. Con thao thức, băn khoăn và luôn ý thức mình phải trở nên “dấu chứng tình yêu” hay “dấu chứng phục sinh” cho họ giữa cảnh chết chóc của bệnh tật, nghèo đói. Chỉ bị bệnh hoặc phải nghèo thôi cũng đã khổ nhưng nhiều người trong họ thì đã bệnh lại còn nghèo nên nỗi khổ càng nhân lên gấp bội. Vì muốn hiểu, cảm thông và chia sẻ một chút khổ đau với họ nên con rất thích đến thăm họ. Người ta nói: “Có thực mới vực được đạo”. Điều đó đúng nhưng không hẳn cứ phải có tiền của, quà cáp mới đến với người khác được. Tiếp xúc với họ, con cảm nhận rằng: trên tất cả vẫn là tình yêu, lòng nhân ái và sự tươi vui. Đúng vậy, “cách cho thì quý hơn của cho”. Tình yêu, tấm lòng thì quan trọng hơn món quà. Chính vì thế, mỗi lần đến thăm bệnh nhân, con đã cố gắng đến với tất cả tấm lòng, tình yêu thương và khả năng nhỏ bé của con. Quả thật, không ít người đã được đánh động và rồi từ từ họ nhận biết Chúa.
Chúa biết đó, ở nhà con là  người “hát ngang”. Nhưng vì Chúa thúc đẩy, nên sau mỗi lần cho bệnh nhân rước lễ, con quên mất giới hạn của mình, vui vẻ cất lên một bài hát với hy vọng giúp họ dễ kết hiệp với Chúa. Con đã cùng chị em hát say mê, hát với tất cả tâm hồn đến nỗi không ít người, kể cả những nam nhi lão tướng cũng phải rơi lệ khi nghe chị em con hát… Các chị trong nhà còn tặng con danh hiệu “ca sĩ của trung tâm Ung Bướu”. Con rất vui vì được làm ca sĩ đem niềm vui cho các “thiên thần nhỏ” của Chúa. Con biết Chúa yêu những người đau khổ và vì thế con cũng yêu họ… Những kinh nghiệm nhỏ bé dạy con một điều: một việc làm dù nhỏ bé tới đâu nhưng nếu được làm với tình yêu vĩ đại và với một tấm lòng rộng lớn thì việc làm ấy sẽ có giá trị biết chừng nào. Chúa Giêsu đã chẳng nói: “Chỉ cho một em nhỏ một chén nước lã thôi là đã đáng được phần thưởng to lớn trong Nước Trời” vì làm với tình yêu là làm cho Thiên Chúa.
Cuộc đời này thật là đẹp, Chúa nhỉ?
“Chẳng ai một mình đi hết hành trình…” Và cũng không thể hoàn thành đời mình nếu không liên đới với người khác. Đến với các bệnh nhân, người nghèo, con cứ ngỡ mình sẽ luôn là người ban phát tình thương, là ân nhân của họ… Thế nhưng, thực tế thì con chưa cho họ bao nhiêu thì họ đã cho con rất nhiều. Nếu như con chỉ là trung gian chuyển cho họ chút quà, tiền… hay con có tặng cho họ nụ cười, niềm vui, những lời hỏi thăm, chia sẻ Lời Chúa, lời ca tiếng hát… thì họ lại cho con thêm niềm tin, thêm tình yêu và sự kiên nhẫn. Như thế, chính họ là “dấu chứng phục sinh” cho con. Con đã nhận được dấu chứng đẹp từ các bệnh nhân ung bướu mà điển hình là của chú Lã Văn Vinh, sinh năm 1960, người Miền Tây và ngoại đạo. Cuộc đời chú lắm phong ba bão tố: từng bỏ mẹ già đi bụi đời, lang bạt khắp nơi và cuối cùng làm nghề đạp xích lô kiếm sống, không cửa không nhà… Năm 1999, một cục hạch nổi lên ở cổ và ngày càng lớn dần, đau đớn nhức nhối rất khổ sở. Sức lực ngày một suy sụp và đến một ngày người bạn đồng nghiệp đưa chú vào trung tâm Ung Bướu rồi thỉnh thoảng vào thăm. Trong bệnh viện, chú là người neo đơn, một thân một mình không người chăm sóc… Có lẽ vì những hoàn cảnh éo le và nhất là do sự đau đớn của căn bệnh, chú luôn nhăn nhó, khó chịu, thậm chí còn dữ dằn… Vì thế, dù con hay vào phòng chú nằm thăm các bệnh nhân khác nhưng không dám hỏi thăm chú một lời mà chỉ nhìn nhanh rồi đi. Tuy nhiên, lòng trắc ẩn và lương tâm không cho phép con làm ngơ trước một con người đang đau đớn, không người thân cận và thế là con đã lấy hết can đảm lại gần hỏi han. Chú trả lời kiểu nhát gừng và không bao giờ cười. Con cầu nguyện và cứ cố gắng vui vẻ, tạo sự tin tưởng bằng những lời cảm thông, chia sẻ… Sau vài lần, chú đã chịu nói chuyện ôn hoà với con. Con dần dần đi từ chuyện ông Trời đến việc giúp chú nhận biết Thiên Chúa là Cha rất yêu thương chú và dù “chú không có người chăm sóc nhưng quanh đây rất nhiều người thương chú như chị em chúng cháu chẳng hạn.” Con không hiểu Chúa đánh động thế nào mà chỉ sau gần một tuần chú đã trở nên dịu hiền và tươi cười khi gặp chúng con. Một lần con hỏi: “Chú Vinh có cần tiền mua gì không, chị em chúng cháu tặng chú chút ít.” Với vẻ mặt rạng ngời và nụ cười rất tươi. Chú trả lời: “Chú không cần gì cả, bây giờ chú có Chúa là Cha, mọi người là anh em, chú hạnh phúc lắm rồi.”
Và chú đã xin rửa tội. Trong những ngày thăm chú, con cũng tranh thủ nói về Chúa và giảng giải những điểm giáo lý căn bản cho chú. Sau đó, chú được một linh mục Dòng Đa Minh rửa tội và gọi chú với tên thánh Giuse và ban đầy đủ các bí tích cho chú. Tuy sức khỏe ngày một kiệt quệ nhưng từ ngày biết Chúa, chú vui luôn và mỗi lần chị em chúng con tới thăm chú rất thích. Khoảng hai tuần sau khi lãnh bí tích Rửa Tội, chú đã được Chúa gọi về cách nhẹ nhàng đến nỗi những người cùng phòng không hay biết. Các chị và con không được chứng kiến lúc chú hấp hối nhưng nhìn gương mặt còn đang tươi cười của chú trong nhà xác và qua cách ra đi bình an của chú, con rất an tâm và vui mừng vì chắc hẳn chú đã được vào vương quốc tình yêu của Chúa rồi.
Câu nói: “Chú có Chúa là Cha là hạnh phúc lắm rồi” và gương mặt tươi cười khi chết của chú vẫn còn mãi trong tâm trí con, và đó quả là một “dấu chứng phục sinh” cho con, cho những người nghèo đói, bệnh tật…
Lạy Chúa, xin biến đời con nên những “dấu chứng phục sinh”, “dấu chứng tình yêu” cho các anh chị em con, đặc biệt cho những người đau khổ, bệnh tật… Xin cho con cũng luôn khiêm tốn và nhạy bén nhận ra những dấu chứng phục sinh nơi người khác để tình yêu và niềm tin của con ngày thêm mạnh mẽ hơn.
Sr. Ngọc Hương
Dòng Daminhtamhiep
Previous Post Next Post