
Mà lại đi uống café
Tôi hà tiện lời cảm ơn với người giúp đỡ
Mà lại tán gẫu vẩn vơ
Tôi tiếc một nụ cười tha thứ
Mà cả gan chê trách tha nhân
Tôi cứ đòi hỏi hưởng thụ
Mà không muốn cho đi
Tôi luôn luôn khát khao hạnh phúc
Mà không biết đón nhận đau khổ
Tôi chỉ là bụi cát
Mà tưởng mình quan trọng đáng kể
Tôi giẫm phải viên đá cuội
Và chợt nhận ra chính mình!
TRẦM THIÊN THU