
(CN XXXII TN, năm A – Mt 25:1-13)
Người khôn biết mở mắt nhìn
Kẻ khờ dại bước trong miền tối tăm (1)
Phiền nhiều bởi lắm khôn ngoan
Biết nhiều, hiểu rộng, càng thêm khổ sầu (2)
Đường đời một chuyến bể dâu
Khổ nhiều, sướng ít, sớm chiều tân toan
Nên luôn cần đức khôn ngoan
Phải luôn tỉnh thức kẻo oan trái đời!
Dụ ngôn trinh nữ mười người
Năm cô chuẩn bị rạch ròi phòng thân
Liệu lo dự trữ dầu cần
Sao cho đốt đủ một đêm đợi chờ
Năm cô khác chỉ mộng mơ
Sống trong ảo tưởng, chẳng lo sợ gì
Vui chơi cho thỏa đam mê
Hưởng cho hết những thứ mà ta mong
Cuối cùng, xôi hỏng, bỏng không
Giờ G chợt điểm, chạy vòng đường mô?
Cửa Trời vừa khép lại kìa
Chẳng kịp chạy về, đành ở ngoài thôi!
Trăm năm một khoảng cuộc đời
Ai khôn ngoan sẽ cười tươi vui mừng
Ai khờ dại ắt khổ thôi
Khốn nạn đời đời, bất biến còn đâu!
Lạy Thiên Chúa, Đấng thương yêu
Giúp con tỉnh thức sớm chiều tới khuya
Để khi Chúa đến bất ngờ
Con vẫn sẵn chờ vâng Ý Chúa ngay!
TRẦM THIÊN THU
(1) Gv 2:14. (2) Gv 1:18.