
Giã từ ngày trẻ, chợt trông thấy già
Thời gian bao cuộc nắng mưa
Mà sao chẳng trẻ, chẳng già, người ơi?
Trải qua bao cuộc khóc, cười
Mà vẫn một đời gọi là núi non?
Người vui ít, lắm mỏi mòn
Thế nên vội vã héo hon tuổi già
Tuổi nào đẹp những ước mơ
Tuổi nào chờ đợi nấm mồ cỏ xanh?
Đời bao nhiêu tuổi tâm linh
Mà sao chỉ lắm tội tình, oan khiên?
TRẦM THIÊN THU