Đi lên hết dốc Mộng Cầm
Mộ Hàn Mặc Tử lặng nằm lẻ loi
Không gian trầm mặc bồi hồi
Tứ thơ như cũng đơn côi với Hàn
Hàn ơi, đừng bán vầng trăng
Lỡ kẻ ngông cuồng mua mất thì sao?
Còn đâu liễu phủ trăng treo
Còn đâu ánh sáng tỏa màu liêu trai?
Thương Hàn ray rứt khôn nguôi
Yêu trăng mà muốn giết người mình yêu
Bởi vì phải chịu đựng nhiều
Mỗi khi trăng sáng nhức đau thân Hàn
Đêm nay chênh chếch vầng trăng
Cuối trời Ghềnh Ráng mênh mang nỗi niềm
Quy Nhơn một khoảng nhớ, quên
Bâng khuâng đứng lặng ngay bên mộ Hàn
TRẦM THIÊN THU
Ghềnh Ráng, 16-8-2014