Quê hương tôi bốn ngàn năm văn hiến
Được mang danh là con Rồng cháu Tiên
Quê hương tôi hình ảnh người Mẹ hiền
Dòng sữa ngọt nuôi tôi từ tấm bé
Quê hương tôi lưu danh thiên hùng sử
Một Đống Đa, một Bạch Đằng, Chi Lăng
Tình đoàn kết cả Hội Nghị Diên Hồng
Quyết bảo vệ sơn hà hình chữ S
Quê hương tôi là bài thơ, khúc hát
Lũy tre làng xanh thắm tình đồng bào
Mượt dòng sông êm ả nước ngọt ngào
Quê hương tôi không thể nào tả xiết
Quê hương tôi còn là đôi mắt biếc
Cô thôn nữ che nghiêng nón bài thơ
Tà áo bay thướt tha theo gió đùa
Khối tình si gã trai làng ấp ủ
Quê hương tôi là chiều dài lịch sử
Là đêm trăng nghe ru khúc ca dao
Là trái tim sôi sục niềm tự hào
Suốt bao năm Cha Ông giữ xã tắc
Quê hương tôi là mái trường ấm áp
Vẫn rộn ràng tiếng học vần ê a
Là niềm tin trong tiếng hát Quốc ca
Trước bão giông luôn oai hùng bất khuất
Quê hương tôi một tình yêu tha thiết
Như miếng trầu tô thắm những môi hồng
Như vôi nồng, như má ửng dễ thương
Như câu ca: “Quả cau mà nho nhỏ…”
Quê hương tôi không đủ lời để tả
Từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau
Điệu Lý, câu Hò, ngũ cung, ca dao,…
Một kho tàng văn chương phong phú lạ!
Quê hương tôi còn có một Giáo hội
Đã hiên ngang đứng vững ba trăm năm
Năm mươi năm hàng giáo phẩm hình thành
Người Việt Nam vẫn tin yêu Thiên Chúa
TRẦM THIÊN THU