MÌNH LÀM MÌNH CHỊU
Có người uống rượu ở ngoài đường say khướt, chỉ cái túi vải rỗng không nói phét:
- “Các ông đừng có coi nhẹ cái túi này, bên trong có đồ vật rất quý giá”.
Đúng lúc ấy có tên ăn trộm đứng bên nghe thấy tất cả, tối hôm ấy đến giết người ấy, mở cái túi ra để coi thì không có gì cả. Đây là việc mình làm mình chịu của người đàn ông say rượu nói phét.
(Nhân Thoại lục)
Suy tư:
Có người bình thường thì nửa ngày mở miệng không ra một tiếng, nhưng khi rượu vào thì nói thao thao bất tuyệt, nói mà không biết mình nói gì; có người rượu vào thì hăng tiết vịt coi trời bằng vung, không biết sợ ai; có người khi uống rượu thì lầm lầm lì lì tù tì uống không biết...mệt.
Nhưng có hạng người không uống rượu mà mặt vẫn đỏ như trái ớt hiểm, dễ dàng gây gổ với mọi người, đó là loại người mà trong tâm hồn luôn không thỏa mãn với những người chung quanh, vì ai đối với họ cũng đều là “thứ không ra gì !”, những người này dù làm chức vụ gì chăng nữa trong xã hội hay trong Giáo Hội thường là “ruột để ngoài da”, thích khoe khoang và thích chơi nổi, cho nên thường bị kẻ khác lợi dụng mà không biết.
Tên ăn trộm chính là ma quỷ nó rất giỏi cái tài lợi dụng, như đã lợi dụng tính “chơi trội” muốn bằng Thiên Chúa của ông A-dong và bà E-và để cám dỗ ông sa ngã, nó cũng sẽ lợi dụng tính hay bất mãn của người này người nọ để gây chia rẻ trong cộng đoàn, vì những người này thì thường luôn cho là mình đúng trong mọi vấn đề, thế là mắc mưu ma quỷ.
Đừng nói là không ai bắt bẻ được mình, nhưng hãy nhìn cách cư xử của anh em để thấy nhân đức nhịn nhục của họ đối với tính “chơi nổi” của mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư