CHẾT ĐỂ PHỤC SINH



Thứ Bảy Tuần Thánh
Nếu chúng ta tin rằng Đức Giê-su đã chết và đã sống lại, thì chúng ta cũng tin rằng những người đã an giấc trong Đức Giê-su, sẽ được Thiên Chúa đưa về cùng Đức Giê-su (1Tx 4,14)
Viện dưỡng lão chiều nay có vẻ u buồn hơn, vắng vẻ hơn, không chỉ vì là thứ Sáu Tuần Thánh mà còn vì sự ra đi của Cụ.
Đời người mấy ai sống nổi trăm năm. Cụ là một trong số ít ỏi đó. Trăm năm cuộc đời chẳng phải là ngắn. Từng đó thời gian, lẽ ra đủ để người ta thực hiện ước mơ của đời mình! Cụ đã mơ ước gì? Đã thực hiện nó ra sao? Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng nhìn cảnh cụ từ giã cuộc đời tôi thấy băn khoăn làm sao ấy! Chiếc hòm nhỏ gọn nằm lọt thỏm giữa không gian rộng lớn của viện dưỡng lão. Không một khăn tang. Không tiếng nấc nở nghẹn ngào. Phải chăng chỉ là vài tiếng thở dài đồng cảm của những con người cùng cảnh ngộ.
Tôi liên tưởng đến cảnh ngộ của thầy Giê-su. Chỉ mới đây thôi, người người tung hô, nhà nhà reo mừng, vậy mà, thê thảm quá! Cái chết không ai đoán trước. Chiều Canvê u buồn, lắng động. Thỉnh thoảng uất lên vài tiếng nấc nghẹn ngào của vài phụ nữ và người môn đệ yêu dấu.
Nhưng không sao! Rồi mọi sự sẽ thay đổi. Bóng tối sẽ chuyển thành ánh sáng. Cái chết sẽ nhường chỗ cho sự sống. Đau thương sẽ biến thành vinh quang.
Cụ cũng được an ủi phần nào vì “ra đi” cùng ngày với Đấng mà hàng ngày Cụ vẫn tin thờ. Chắc chắn Cụ sẽ gặp được Người và sẽ chỗi dậy cùng Người. Mong rằng ngày đó sẽ mau đến với Cụ.

Previous Post Next Post