Thơ tôi hay nhất trên đời
Nhạc tôi tuyệt nhất, chẳng người nào hơn!
Dáng tôi xinh xắn, mi-nhon
Nhà tôi đẹp nhất, ai hơn tôi nào?
Bài tôi viết, tuyệt làm sao!
Cả đời cả đạo, tôi “cao” hơn người
Làm thơ, viết nhạc như chơi
Mỗi ngày tôi viết vài bài… ngon ơ!
Sinh ra đã biết làm thơ
Đẻ ra đã biết rõ Đồ Rê Mi
Bẩm sinh đã biết… khóc nhè (*)
Đó là chất nhạc, chất thơ kiếp người
Rõ ràng đệ nhất “Cái Tôi”
Thơ, nhạc tuyệt vời sẵn “máu” bẩm sinh
Chỉ cần thấy lạ, giật mình
Tứ thơ, tứ nhạc chảy thành suối, sông
Làm thơ, viết nhạc dễ òm
Đứng lên, ngồi xuống là xong một bài
Trần gian dễ có mấy ai
Đúng là xuất chúng thiên tài đấy thôi!
Trời đang nắng, bỗng mưa rơi
Nhạc, thơ cuồn cuộn, và tôi… xuất thần
Đứng lên, tôi mới bước chân
Đất trơn, tôi bị té lăn mấy vòng
Bỗng tôi như một thằng khùng
Lấm lem mình mẩy, lùng bùng lỗ tai
Thì ra kiêu ngạo lâu nay
Tưởng mình “ngon” nhất, đâu hay mình khờ
Vần bằng, vần trắc ngu ngơ
Đô Rê, thăng giáng, nốt gì là tôi?
Nhìn lên Con Đức Chúa Trời
Giêsu tơi tả dang đôi tay trần
Lạy Thầy, xin thứ tha con
Con ngu mà tưởng con “ngon” hơn người
Thật là khốn nạn Cái Tôi
Xin Thầy cứu giúp cuộc đời của con
Đừng bao giờ tưởng mình “ngon”
Cuối cùng lại chỉ dở òm mà thôi!
TRẦM THIÊN THU
(*) Cất tiếng khóc chào đời.