
(Gởi cô nàng đỏng đảnh một thời – Ga 8:2-11)
Lả lơi liếc dọc, liếc ngang
Một thời xuân sắc huy hoàng đời hoa
Sớm chiều kẻ đón, người đưa
Một thời đỏng đảnh, bây giờ còn đâu!
Mặt trời mới nhú, chưa cao
Mặt Em phờ phạc, cúi đầu thấy thương!
Em vừa bị bắt quả tang
Buôn hương, bán phấn cho chàng đêm qua
Te tua tơi tả kiếp hoa
Đá kia sẽ bị người ta ném vào
Ôi, Em nhục nhã, khổ đau
Còn đâu vóc dáng diễm kiều Em tôi!
Giêsu chẳng nói một lời
Chỉ lặng lẽ ngồi, tay vẽ vu vơ
Người ta lải nhải, ba hoa
Nên Ngài ngước mắt nhìn xa, ngó gần
Rằng: “Ai tội lỗi sạch trơn
Cầm ngay cục đá ném liền, tôi xem?”
Nghe qua, ai cũng lặng im
Từ già tới trẻ âm thầm bỏ đi!
Chỉ còn lại Chúa Giêsu
Và Em đứng lặng lẽ chờ mà run
Lạ thay, Ngài chẳng dữ dằn
Lòng Em bỗng thấy nhẹ hơn lông hồng
Chúa Giêsu nói nhẹ nhàng:
“Cô cứ an lòng về thẳng nhà ngay
Nhưng mà hãy nhớ từ nay
Cô đừng phạm tội, lòng đầy bình an”
Hẳn là Em thấy sướng rơn
Chúa Giêsu cứu sống Em nhãn tiền
Một trang đời mới tuyệt trần
Giã từ quá khứ, sáng miền tương lai
TRẦM THIÊN THU
Vùng Ăn Năn – 2014