Bài đăng trên Nhà Báo & Công Luận, số báo Xuân Giáp Ngọ:
***
Tôi thường về quê mỗi khi mùa Xuân đang tới. Vừa bước vào sân, tôi chợt nhìn thấy một đóa mai vàng lẻ loi trên cây. Gốc mai chính tôi trồng ngày xưa giờ đã già, có nhiều bông nhưng năm nay mưa thất thường làm mai đã nở hết từ lâu, còn lại những cuống bông trơ hạt.
Càng bồi hồi hơn khi tiếng hát vọng sang từ hàng xóm, bài Mừng Tuổi Mẹ của Nhạc sĩ Trần Long Ẩn: “Mỗi mùa Xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi, mỗi mùa Xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần. Rồi mùa Xuân ấy tóc trắng Mẹ bay như gió như mây bay qua trần gian. Ôi Mẹ của tôi! Mỗi mùa Xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi, mỗi mùa Xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần. Dù biết như thế tôi vẩn phải tin…!”.
Đó là ngày xưa, những tháng ngày Mẹ tôi già yếu. Mẹ luôn mong ngóng tôi về ăn tết với Mẹ, nghèo tiền nghèo bạc nhưng rất giàu tình yêu thương. Đóa mai lẻ loi kia gợi tôi nhớ Mẹ thật nhiều, hình ảnh Mẹ như còn ngồi đó dõi mắt ra cổng chờ tôi về… Mẹ không nói nhưng tôi hiểu tình mẫu tử sâu thẳm và bao la, tôi không bao giờ hiểu hết.
Vâng, có một mùa Xuân năm ấy là mùa Xuân cuối cùng tôi còn được ăn Tết với Mẹ, nhưng Mẹ có ăn uống được gì nữa! Và rồi tôi mãi mãi trở thành mồ côi – mồ côi hoàn toàn! Vì “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay Mẹ rụng con phải mồ côi… Mồ côi tội lắm ai ơi! Đói cơm lỡ bước biết người nào lo…”. Mồ côi Cha là một lần mồ côi, mồ côi Mẹ là bảy lần mồ côi. Hẳn là không còn nỗi buồn nào hơn!
Cuộc đời là thế, biết vậy mà đành thúc thủ. Hoa hồng đỏ biến thành hoa hồng trắng từ đó!
Thời gian qua nhanh quá. Mới đây mà năm nay là Tết thứ 10 tôi không còn Mẹ nữa. Không chỉ vậy mà người thân bỏ tôi cũng “ra đi” hết rồi: Từ Cha Mẹ đến anh Hai, chị Ba, chị Tư. Chỉ còn chú Út, nhưng chú Út có gia đình riêng để mừng Xuân. Một mình tôi ăn Tết… lẻ loi!
Tết nào cũng chỉ có mấy đứa cháu con chị Ba về, không cháu chắt nào khác, vì anh Hai mất sớm khi còn nhỏ, còn chị Tư đi tu. Và tôi cũng có được chút “rộn rã” trong ngày mồng Một. Rất đơn giản, nhỏ nhoi và ngắn ngủi. Vậy đó, niềm hạnh phúc tuy rất bình thường và cũng rất… lẻ loi, nhưng lại rất thật và quý giá lắm!
Có Cha có Mẹ thì hơn
Không Cha không Mẹ như đờn đứt dây
Xuân về rộn rã. Xuân về rất lạ. Xuân về minh nhiên. Nhưng Xuân non hay Xuân già? Xuân vừa non vừa già. Tôi trở nên lặng lẽ và trầm tư nhiều hơn, nhất là từ khi mất Mẹ. Mùa Xuân Mẹ không còn, mùa Xuân con lạc lõng và trầm lặng…
TRẦM THIÊN THU
Xuân Giáp Ngọ – 2014