
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, đừng khóc!
Dù nước mắt là những hạt ngọc
Cũng xin đừng bao giờ rơi!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, hãy hát!
Dù bằng những lời vô cùng nhạt
Nhạt như nước ốc mà thôi!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, nhớ nhé!
Hỏa thiêu tôi một thời xuân trẻ
Rồi tung nắm tro lên trời!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, tôi tặng
Những bài thơ viết trong thầm lặng
Những khúc ca mang nặng suốt đời!
Thì người ơi, đừng khóc!
Dù nước mắt là những hạt ngọc
Cũng xin đừng bao giờ rơi!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, hãy hát!
Dù bằng những lời vô cùng nhạt
Nhạt như nước ốc mà thôi!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, nhớ nhé!
Hỏa thiêu tôi một thời xuân trẻ
Rồi tung nắm tro lên trời!
Khi tôi vĩnh biệt đời
Thì người ơi, tôi tặng
Những bài thơ viết trong thầm lặng
Những khúc ca mang nặng suốt đời!
Lạy Chúa Tể đất trời
Cảm tạ Ngài đã ban sự sống
Một quãng đời dù dài hay ngắn
Là hồng ân tuyệt vời!
Thụ tạo con lẻ loi
Nhưng vẫn được Ngài ghé mắt
Sinh khởi đầu, tử chấm hết
Để rồi lại nảy Mầm Trường Sinh
Lạy Chúa, xin thương tình
Tội nhân con một đời bất túc
Kiếp lữ hành con luôn bất trác
Nhưng vững tin Chúa hằng xót thương!
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 15-11-2013TRẦM THIÊN THU