
TUẦN 28 – THỨ HAI
Bài đọc 1 Năm lẻ

Có một truyện vui về một cụ già thấy một con chim sẻ đang nằm chổng chân lên trời. Cụ già hỏi con chim sẻ: “Tại sao lại nằm như thế?” Chim sẻ nói rằng: “Người ta bảo rằng hôm nay trời sẽ sập.” Cụ già cười ầm lên và nói: “Mình nghĩ là đôi chân bé nhỏ của ngươi có thể chống trời được sao?” Chim sẻ đáp: “Không nhưng tôi phải làm những gì có thể.”
Đến lúc phải loan báo Tin mừng, theo triết lý của kẻ đầu hàng: “Người như tôi thì làm được gì?” Hay theo triết lý của con chim sẻ: “Tôi phải làm những gì có thể.”
Thất bại duy nhất là không chịu cố gắng.
Bài đọc 1 Năm chẵn
Abraham có hai người con, một của người mẹ nô lệ, và một của người mẹ tự do. Hai người đàn bà là hai giao ước… Chúng ta không phải là con của người nô lệ, nhưng là con của người tự do. (Gl 4,22.24.31)

Nếu có ai đó yêu cầu tôi làm sáng tỏ niềm tin của tôi vào Chúa Giêsu, tôi sẽ nói gì?
Trước khi trắc nghiệm niềm tin của tôi vào Chúa Giêsu bằng cách di chuyển núi non, tại sao tôi không bắt đầu với những đụn cát nhỏ và rồi tăng dần lên.
Bài Tin Mừng
[Chúa Giêsu nói với dân chúng:] “Trong cuộc Phán Xét, dân thành Ninivê sẽ trỗi dậy để kết án các ngươi, vì họ đã sám hối khi nghe Giôna rao giảng; mà đây còn hơn Giôna nữa.” (Lc 11,32)
Thiên Chúa sai ngôn sứ Giôna đến cảnh tỉnh dân thành Ninivê rằng nếu không thống hối. Chúa Giêsu so sánh lời rao giảng của Giôna cho dân Ninivê với lời giảng dạy của Ngài cho dân Israel. Nhưng dân Israel đã không thống hối như dân Ninivê. Điều này giải thích tại sao Chúa Giêsu nói: “Trong ngày Phán Xét, dân thành Ninivê sẽ chỗi dậy để kết án các ngươi.”
Tôi đã lắng nghe lời kêu gọi thống hối của Chúa Giêsu nghiêm chỉnh đến mức nào? Tôi đã biểu hiện cụ thể ra sao để chứng tỏ tôi đã nghiêm túc thống hối?
Trong tất cả các hành động của con người, thống hối là hành động thánh thiêng nhất. (Thomas Caryle)