
TUẦN 17 – THỨ TƯ
Bài đọc 1 Năm lẻ
“Đám mây vô danh” là một tác phẩm cổ điển nhất về đời sống thiêng liêng. Tác giả nói rằng cầu nguyện đôi khi cũng ảnh hưởng đến vẻ bên ngoài. Chẳng hạn, một người sống đời cầu nguyện có thể tỏa ra một hào quang. Đó là điều đã xảy ra nơi thánh Elidabet nước Hungari. Một lá thư viết vào thế kỷ 13 nói rằng người ta thường thấy “khuôn mặt bà sáng ngời và ánh quang phát ra từ đôi mắt.”
Bài đọc hôm nay về khuôn mặt của Môsê xem ra muốn chứng minh cho điều người ta đã quan sát thấy như vậy. Có thể hiện tượng này đã gợi ý cho các họa sĩ vẽ những vầng hào quang xung quanh đầu các thánh.
Tôi đã quan sát được gì nơi những người sống đời cầu nguyện?
Ai cầu nguyện ban đêm, khuôn mặt người đó ngời sáng ban ngày (Ngạn ngữ Hồi giáo).
Bài đọc 1 Năm chẵn
[Thiên Chúa bảo Giêrêmia đối chất với dân Chúa về tội của họ] “Chúng có chống lại ngươi cũng chẳng làm chi được, vì Ta ở với ngươi” (Gr 15,20).

Tôi tìm cách chịu đựng như thế nào khi một cái gì đó xảy đến? Tôi cố gắng che chở người khác trong đau khổ của họ ra sao?
Chúa Giêsu không đến để khử trừ đau khổ, nhưng đổ đầy nó bằng sự hiện diện của Ngài (Paul Claudel).
Bài Tin Mừng
[Chúa Giêsu nói:] “Nước Trời cũng giống như một thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy” (Mt 13,45-46).

Việc theo Chúa cũng thế. Tôi đã tìm gặp Chúa Giêsu là viên ngọc quý. Việc theo Chúa Giêsu đòi hỏi một sự dâng hiến trọn vẹn. Nếu tôi do dự một ngày, chỉ mình tôi nhận thấy điều đó. Nếu hai ngày, bạn bè sẽ để ý. Và nếu ba ngày, mọi người sẽ nhận ra điều đó.
Điều gì đặc biệt khiến tôi muốn theo Chúa Giêsu ngày càng gần gũi hơn trước?
Thật bất hạnh cho kẻ không bao giờ ca hát, nhưng lại chết với âm nhạc trong mình (Oliver Wendell Holmes).