
NGHỊCH TỬ
Mẹ đừng khóc nữa, Mẹ ơi!
Vì con mà Mẹ tơi bời ruột gan
Là con cái lại ác tâm
Trở nên nghịch tử làm Thân Mẫu buồn
Thế mà Mẹ vẫn yêu thương
Vẫn luôn che chở đỡ nâng bước đời
Mẹ ơi, con biết tội rồi
Xin Mẹ tha thứ, thôi rơi lệ sầu!
Cho con bên Mẹ sớm chiều
Đứng bên Thánh Giá vẫn yêu chan hòa
Con là nghịch tử trở về
Từ nay cùng Mẹ trọn bề “xin vâng”
TRẦM THIÊN THU
THÀ RẰNG…
Thà giết lầm hơn bỏ sót
Đó là chuyện của người đời
Thà yêu lầm hơn bỏ sót
Đó là chuyện của Chúa Trời
Augustinô than thở:
“Con yêu Chúa quá muộn màng”
Phaolô xác định thật rõ:
“Thập giá Chúa là vinh quang” (*)
Thà chịu khổ hơn chịu lỗ
Tâm lý chung của nhân trần
Vừa chịu khổ vừa chịu lỗ
Đó là Thiên Chúa chí nhân
Khổ đau là bất đắc dĩ
Có ai lại muốn khổ đâu?
Khổ là mầu nhiệm Thập giá
Giêsu vui nhận vì yêu!
TRẦM THIÊN THU
(*) x. Gl 6:14