MỘT GIẢ THUYẾT
Nếu chẳng có em
Anh đâu hiểu thế nào là lãng mạn
Sẽ vô nghĩa những ngày tháng
Và anh hóa vô duyên
Nếu chẳng có em
Lòng anh chỉ là một khoảng trống
Như vị thiền sư bất động
Nếu chẳng có em
Có lẽ anh cạn tứ thơ, ý nhạc
Khả năng nghệ thuật khánh kiệt
Đời sẽ toàn vị buồn
Nếu chẳng có em
Anh đâu biết thế nào là nhớ
Bất chợt cảm thấy sợ
Nếu lỡ đời thiếu em
Nếu chẳng có em
May mà chỉ là giả thuyết
Chưa là sự thật
Vì đời còn có em
TRẦM THIÊN THU
MỘT GÓC ĐỜI
Một góc đời anh ngồi suy nghĩ
Đến tím ngát buổi chiều
Rồi một hôm giật mình
Thấy mái tóc đã hình như hai màu
Một góc đời anh làm thơ thiếu tứ
Trầm tư cũng già nua
Tuế nguyệt có bao giờ cằn cỗi?
Trăm năm luống tuổi ngu ngơ
Một góc đời anh viết nhạc kiệt ý
Thăng giáng hoài cũng nhàm
Cộng hưởng âm thanh và phức điệu
Cung bậc nào rơi hay giông gió cuộc đời?
Anh nhặt được chữ thương
Con tim bỗng vô thường
Đời miệt mài gian khổ
Mà chưa hết vấn vương
TRẦM THIÊN THU
MỘT NGÀY, MỘT ĐỜI
Có một ngày không xa
Ngày mà tôi ra đi
Xa ông bà, cha mẹ
Anh chị em, bạn bè
Ngày đó, tôi đi xa
Để hóa thành cát bụi
Từ giã đời đam mê
Bơ vơ và trần trụi
Đời như con dế nhũi
Trĩu nỗi buồn ngậm ngùi
Dẫu cuộc đời ngắn ngủi
Mà trăn trở không nguôi
Có một chiều mưa giăng
Bụi cuốn lá lang thang
Tựa hồng hoang một thuở
Nỗi khát khao bềnh bồng
Mưa mênh mang lạc loài
Lăn hết bao dốc đời
Vu vơ thời xa ngái
Ôi, trăm năm đời người!
Vời vợi bao ước mong
Phận sỏi đá long đong
Bên vệ đường luân lạc
Lẻ loi nằm chết mòn
Bâng khuâng dọc cuộc đời
Những bước ngược, bước xuôi
Thời gian trôi lặng lẽ
Làm tóc bạc, da mồi
Cả đời tôi tìm tôi
Ngu ngơ cứ đầy vơi
Khắp cả những ngày tháng
Lãng đãng như mây trôi
Tôi đi qua một đời
Hiu quạnh khô môi cười
Tìm mình mà không gặp
Nên cứ băn khoăn hoài
Có một ngày tôi đi
Mà không hẹn trở lại…
TRẦM THIÊN THU