NGÀY MỒNG BỐN ÐỨC MẸ LÀ MẸ THIÊN CHÚA
1. Ðức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, vì Người đã sinh Ðấng phép tắc vô cùng,dựng nên muôn vật, đã cưu mang Ðấng cao cả, trời đất chứa chẳng hết, đã ẵm bế Ðấng lấy ba ngón tay nâng nổi cả trời đất. Ôi! chức làm Mẹ Thiên Chúa cao trọng dường nào!Thánh Bernadinô quả quyết rằng:"Chức ấy trọng hơn mọi chức,chỉ kém một Thiên Chúa".Giáo-hộithêm rằng: "Chẳng ai suy thấu chức cao cả của Mẹ Thiên Chúa".Thánh Tômasô còn quả quyết mạnh hơn khi Ngài nói: "Chức Mẹ Thiên Chúa là một chức vô cùng cao cả, loài người chẳng tìm chức nào trọng hơn. Thiên Chúa dù toàn năng cũng không thể dựng nên chức nào trọng hơn chức ấy". Thiên Chúa có thể dựng nên trời cao hơn, đất mênh mông hơn, nhưng không thể dựng nên Mẹ cao trọng hơn Ðức Mẹ được. Ðức Mẹ đã hiểu thấu ơn rất trọng đó, nên khi gặp Bà thánh Isave, Người đã ca tụng rằng: "Thiên Chúa toàn năng đã ban cho tôi một chức cao trọng". Có một Ðức Chúa Cha, Ðức Mẹ và Thánh Cả Giuse được gọi Chúa Giêsu là Con mình mà thôi. Ðức Chúa Cha đã sinh ra Ðức Chúa Con trong trí Người từ trước vô cùng như Ðức Mẹ đã sinh ra Chúa Giêsu ở thế gian. Các thiên thần, các tổ phụ, các tiên tri và mọi vị thánh trên trời đều là tôi tớ của Thiên Chúa. Chỉ mình Mẹ là Mẹ Thiên Chúa. Vì thế ta biết Ðức Mẹ trọng hơn thiên thần và các thánh dường nào. Chức làm Mẹ Thiên Chúa, là nguồn ơn lành Chúa ban cho Ðức Mẹ vì từ trước vô cùng Chúa chọn Người làm Mẹ Chúa Giêsu, đã tách biệt Người ra khỏi con cái Adong, giữ Người khỏi mắc tội truyền, và ban cho Người tràn đầy ân phúc ngay từ khi mới dựng thai trong lòng Mẹ. Vì Ðức Mẹ là Mẹ Chúa Trời, nên Người toàn vẹn khiết trinh. Vì Ðức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, nên Người là Nữ-vương trời đất.

THÁNH TÍCH: Ðức Mẹ là Mẹ Thiên-Chúa, nên ta phải tôn sùng Người cho xứng chức cao trọng ấy. Các thánh dạy: có nhiều khi Chúa dung thứ cho những kẻ phạm đến Chúa, nhưng chẳng dung thứ cho kẻ phạm đến Ðức Mẹ. Năm 1649, quân đội Ðức chiếm đóng một làng nhỏ bên nước Pháp. Có mấy người lính chơi bời suốt đêm, một trong những người ấy thua bạc tức giận, chửi rủa mọi người. Thấy một ảnh Ðức Mẹ treo trên tường, liền nói nhiều điều phạm đến Ðức Mẹ, rồi xé rách ảnh và giầy đạp dưới chân. Bỗng chốc nó bị ngã vật xuống, cả thân co quắp đau đớn, vật vã suốt đêm ngày. Ðến ngày thứ 5, quân lính nhổ trại, người ta vực anh ta lên ngựa. Dọc đường anh ta bị ngã, miệng sùi bọt, răng cắn lại, được một lát thì chết khốn nạn. Người ta đều tin thật anh bị Chúa phạt vì đã xúc phạm đến Ðức Mẹ.