Headlines
Loading...
Ngôi nhà ma

Ngôi nhà ma

Tác giả VIRGINIA WOOLF

Bất cứ lúc nào bạn thức giấc đều có tiếng sập cửa. Họ đi hết phòng này đến phòng kia, tay trong tay, nâng cái này lên, mở cái nọ ra, chắc chắn là… vợ chồng ma.

Cô ta nói:

– Mình rời chỗ này thôi.

Anh ta nói:

– Nhưng mà dụng cụ ở đây.

– Ở trên lầu mà! – cô ta lầm bầm.

Anh ta nói thầm:

– Ở ngoài vườn.

Họ cùng nói:

– Im lặng, nếu không mình làm họ thức giấc đó.

Nhưng không phải bạn làm chúng tôi thức giấc. Ồ, không. Một người nói: “Họ đang tìm nó; họ đang kéo màn”, – rồi đọc một vài trang sách. “Bây giờ họ đã thấy nó” – chắc chắn một người dừng cây bút chì trên mép sách. Và rồi, chán đọc, một người có thể ngước lên và nhìn người kia, ngôi nhà trống rỗng, các cửa vẫn mở, chỉ có những con chim câu xanh đang mổ thức ăn và tiếng ù ù của máy đập lúa ngoài nông trại. “Tôi đến đây để làm gì? Tôi muốn tìm cái gì?”. Đôi tay tôi trống rỗng. “Có thể cầu thang ở đó?”. Những trái táo ở trên chuồng câu. Và bên dưới cũng vậy, khu vườn vẫn như thế, chỉ có cuốn sách trượt vào tấm kiếng.

Nhưng họ không thấy nó trong phòng vẽ. Không phải ai đó đã thấy. Những ô cửa kính phản chiếu hình những trái táo, bông hồng, và những chiếc lá xanh. Nếu họ đi vào phòng vẽ, trái táo chỉ xoay xoay mặt màu vàng. Nhưng một lúc sau, nếu cửa mở rộng ra trên sàn nhà, treo trên những bức tường, đong đưa trên trần nhà – cái gì nhỉ? Đôi tay tôi trống rỗng. Bóng con chim hét (thrush) bắt chéo trên tấm thảm; từ sâu thẳm của sự im lặng, chim câu xanh phát ra âm thanh gù gù. Mạch tim của căn nhà đập nhẹ: “An toàn, an toàn, an toàn”. Mạch tim ngừng đập bất thình lình: “Kho tàng chôn giấu…”. Ồ, đó là kho tàng chôn giấu?

Một lúc sau, ánh sáng mờ nhạt. Ngoài vườn lúc đó? Nhưng cây cối tối đen cho ánh nắng lang thang chiếu qua. Đẹp lắm, hiếm lắm, chìm dưới bề mặt vệt sáng tôi luôn tìm lửa cháy dưới tấm kiếng. Sự chết là tấm kiếng; sự chết ở giữa chúng tôi, đến với phụ nữ trước, hàng trăm năm trước, rời khỏi căn nhà, in dấu vào các cửa sổ; những căn phòng tối thui. Anh ta bỏ nó, bỏ cô ta, đi miền Bắc, đi miền Đông, thấy những ngôi sao ẩn vào bầu trời phía Nam; tìm căn nhà, thấy nó rơi bên dưới. Mạch tim của căn nhà đập vui vẻ: “An toàn, an toàn, an toàn”. Kho tàng của bạn!

Gió thổi lộng trên đại lộ. Cây cối uốn mình và cong xuống theo cách này và cách nọ. Ánh trăng sáng và đổ nhẹ trong mưa. Nhưng ánh đèn chiếu thẳng từ cửa sổ xuống. Ngọn nến cháy cứng đờ và bất động. Lang thang khắp căn nhà, mở các cửa sổ, nói thầm để không làm chúng tôi thức giấc, vợ chồng ma tìm niềm vui riêng.

Cô ta nói:

– Chúng ta ngủ ở đây.

Anh ta góp lời:

– Những nụ hôn không có số.

Hai người nói qua nói lại:

– Đi bộ vào buổi sáng.

– Bạc ở trong cây cối.

– Trên lầu.

– Ngoài vườn.

– Khi mùa hè đến.

– Mùa đông có tuyết rơi.

– Những cánh cửa khép lại từ xa, tiếng gõ nhẹ nhàng như mạch đập trái tim.

Họ đến gần hơn, dừng lại ở bậc cửa. Gió thổi, mưa lướt màu bạc xuống cửa kiếng. Mắt chúng tôi tối sầm, chúng tôi không nghe bước chân gần chúng tôi; chúng tôi không thấy người đàn bà khoác áo ma. Tay anh ta che đèn lồng. Anh ta nói:

– Nhìn kìa!.

– Ngủ ngon. Tình yêu trên đôi môi họ.

Cúi xuống, cầm chiếc đèn bạc trên chúng tôi, họ nhìn nhau thật lâu và thật sâu. Họ dừng lại lâu. Gió thổi thẳng; lửa uốn nhẹ. Ánh trăng nhẹ chiếu trên sàn và vách, và gặp nhau, những khuôn mặt cong xuống; những khuôn mặt trầm tư; những khuôn mặt tìm kiếm những người ngủ và tìm niềm vui tiềm ẩn của họ.

Trái tim của ngôi nhà đập mạnh, anh ta thở dài:

– An toàn, an toàn, an toàn.

Cô ta lầm bầm:

– Những năm dài. Anh đã lại tìm thấy em. Ngủ ở đây, đọc sách ở ngoài vườn, cười to, những trái táo lăn trên chuồng câu. Chúng ta để kho tàng của mình ở đây.

Ánh sáng làm họ mở mắt. Mạch tim của căn nhà đập loạn xạ:

– An toàn! An toàn! An toàn!.

Vừa bước đi, tôi vừa kêu:

– Ồ, đây có phải là kho tàng chôn giấu của bạn? Ánh sáng ở trong trái tim.

TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ)