
ĐỜI PHÙ SA
Quanh năm sông chảy miên man
Ngược xuôi ngày tháng dẫu buồn hay vui
Lững lờ con nước đầy vơi
Tình sông lặng lẽ một đời phù sa
Bâng khuâng sóng nhẹ vỗ bờ
Lăn tăn nếp nghĩ gần xa đời mình
Nước lên nước xuống bồng bềnh
Tứ thời bát tiết ắp tình dòng sông
Khi vui nước lớn, nước ròng
Khi buồn chảy xiết cạn lòng, sông ơi!
Vẫn rì rào sóng vui cười
Dẫu ngàn năm đợi một lời cảm thông
TRẦM THIÊN THU
ĐỒNG TIỀN
Chỉ là mảnh giấy nhiều màu
Được quy ước số khác nhau là tiền
Không tiền thì hóa nghèo hèn
Giàu sang vì có nhiều tiền. Vậy thôi!
Vô tri vô giác, tiền ơi!
Mà sao mãnh lực của ngươi khó lường
Nhiều tiền, người ghét hóa thương
Không tiền, thiên hạ coi thường coi khinh
Vui buồn thế thái nhân tình
Ai cười ai khóc phận mình trăm năm?
Vì nghèo nên phải chịu hèn
Thấy giàu thiên hạ ca khen hết lời
Chuyện đời thấy bỗng nực cười
Chung quy thì cũng do nơi đồng tiền!
TRẦM THIÊN THU
KIẾP NGƯỜI
Đời người một khoảng trăm năm
Tưởng dài mà ngắn – Nhiều buồn, ít vui
Như viên đá cuội nhỏ nhoi
Lăn mòn trên những dốc đời trần gian
Ngay mai nằm chết cô đơn
Vẫn chưa yên nghỉ mà còn khát khao
TRẦM THIÊN THU
PHÙ SA TÌNH NGƯỜI
Bão về dẫn lũ hoành hành
Gây bao tang tóc cho dân nghèo mình!
Khát khao vạt nắng thủy tinh
Hong khô nước lũ cho xanh ruộng đồng
Sẻ chia chung góp tấm lòng
Yêu thương nâng đỡ bao đồng bào ta
Xin làm một chút phù sa
Cho thêm phong phú bao la tình người
TRẦM THIÊN THU
ÁO DÀI
Áo dài hai vạt quê hương
Bay bay trong gió bềnh bồng mộng mơ
Áo dài hai vạt thi ca
Cho hồn thi sĩ ngẩn ngơ lối về
Áo dài hai vạt duyên thề
Bay bay trong nắng pha lê. Diệu kỳ!
TRẦM THIÊN THU
NHẮN HUẾ
Ai về ngang bến sông Hương
Xin cho nhắn gởi yêu thương nồng nàn
Nam Giao, Núi Ngự nắng vàng
Thơm mùi kỷ niệm miên man tháng ngày
Bồi hồi ký ức vơi đầy
Hồi chuông Thiên Mụ thương hoài câu kinh
Điệu Nam Ai đượm ân tình
Ru hồn lắng đọng bóng hình quê hương
Mô tê răng rứa mà thương
Tràng Tiền mấy nhịp vấn vương lòng người
Xa quê hương đã lâu rồi
Nhịp tim thổn thức ru lời nhớ thương
TRẦM THIÊN THU