Headlines
Loading...
Một Thoáng Suy Tư

Một Thoáng Suy Tư


(Dunghuy †)Cuộc sống là một con đường dài đầy vui buồn và may rủi. Thật vậy, đã là con người ai cũng đã có lần trải qua đau khổ nhiều hay ít, cách này hay cách khác. "Họa vô đơn chí" là câu tục ngữ chung cho mọi người. Không ai khổ mãi cũng không ai sướng hoài. Người ta thường nói "Sướng trước khổ sau, hoặc khổ trước sướng sau." Một lúc nào đó, người ta phải chịu khổ để làm phương tiện cho sự vui sướng mai sau. Phải vất vả mới có cơm ăn, phải đi làm mới có tiền tiêu; phải chịu khó mới thành tài. Sự hạnh phúc không hệ tại ở việc ngồi một chỗ để chiếm lấy, nhưng phải trải qua sự rèn luyện nhân đức từ ngày này qua tháng nọ.
Có đau khổ về thể chất, cũng có đau khổ về tinh thần. Có những đau khổ chỉ thoáng qua, cũng có những đau khổ kéo dài từ tháng này đến năm nọ. Có những đau khổ gây ra bởi chính mình hoặc do những hoàn cảnh sống hay do những người khác. Tuy nhiên, không đau khổ nào có thể kéo dài mãi mãi. Một lúc nào đó sự đau khổ sẽ biến đi. Việt Nam có câu, "Cái chết là hết sự đời." Câu này nói lên, một khi con người nhắm mắt xuôi tay, thì mọi đau khổ ở trần gian này sẽ được chấm dứt.
Khi vui tươi hạnh phúc thịnh vượng, thì rất dễ dàng chấp nhận mọi nghịch cảnh đưa tới, nhưng khi đang mang những nỗi buồn châu pha, thì mọi sự trở nên nặng nề, khó có thể chấp nhận những may rủi long đong. Tâm hồn ra suy nhược chán ngán vô vọng. Lắm lúc muốn cho thời gian trôi đi thật nhanh để tiếp nhận một khung cảnh mới, một bầu khí mới. Trái lại, khi an vui hạnh phúc, thì người ta muốn cho thời gian ngừng lại, hay ít nhất chậm lại một tí cũng cảm thấy khoái chí thỏa thuê. Nhưng nào đâu có ngờ, ngày vui thì cảm thấy qua mau, còn u sầu thì chậm lại.
Không ai than trách rằng, tại sao đời này tôi gặp nhiều may lành. Trái lại, người ta thường hay thầm thì than thân trách phận khi chạm trán với đau khổ, "Tại sao tôi lại thiếu may mắn hơn người kia, gặp nhiều bất hạnh hơn người nọ?" Có lẽ đây là chuyện thường tình của con người ở chốn trần ai. Khi đau đớn cực khổ thì kêu la, khi đói lã thiếu ăn thiếu uống thì bụng kêu gào. Điều này nói lên chúng ta hay than vãn khi gặp những đau khổ trái ý. Thánh Têrêsa Avila, một hôm chịu quá nhiều đau khổ nên trách với Chúa rằng, "Tại sao Chúa lại để cho con nhiều thánh giá thế này." Chúa liền hiện ra với chị Thánh và nói, "Vì Cha yêu thương con, nên Cha mới gửi đến cho con nhiều đau khổ, thánh giá, ngõ hầu con làm vinh danh Cha và cứu các linh hồn." Chị Thánh đáp lại, "No Wonder you have so few friends" (Hèn gì Chúa có rất ít bạn bè). Một vị thánh Tiến Sĩ mà còn than vãn như thế, huống gì chúng ta là những con người yếu đuối.
Đau khổ không dừng lại ở sự hư không héo tàn, nhưng đau khổ đem lại cho ta những kết quả thiêng liêng, nếu chúng ta biết thánh hóa những đau khổ trở thành những phương tiện để đền tội ở đời này. Làm thế nào để thánh hóa những đau khổ? Đây là một chuyện không dễ. Vì khi gặp những đau khổ thánh giá, thường thì người ta một là trách Chúa, hai là phàn nàn kêu ca. Ít ai lại nghĩ đến, đây là một phương dược tốt để nhờ đó mà thăng tiến. Vì nhờ đau khổ mà chúng ta biết được đâu là cái hạnh phúc của đời sống tinh thần và cái gì sẽ vượt lên khỏi đời sống tầm thường. Hơn thế nữa, Chúa Kitô đã nhờ cây thánh giá và đau khổ để cứu nhân độ thế. Không nhờ đau khổ, Chúa Kitô không thể đạt tới vinh quang.
Kinh nghiệm cho thấy, có nhiều gia đình giàu sang phú quí, đầy đủ mọi tiện nghi, nhưng hình như họ vẫn cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó. Cái đó chắc chắn không phải là tiền bạc kim cương hột xoàn, nhưng là một sự linh thiêng vượt trên những thú vui vật chất. Có người ngày đêm lao lực vất vả tìm tòi của cải, chất đống đầy kho, nhưng cuối cùng khi nhắm mắt xuôi tay chẳng mang theo được cái gì. Lại có người ăn chơi lãng phí cuộc sống, ngao du khắp nơi, tiệc tùng linh đình cho thỏa mãn những đam mê thế tục, mà quên đi cuộc sống mai hậu đang chờ đón họ bằng những hành trang hy sinh chịu mọi đau đớn khổ nhục.
Trái lại, có những chiến sĩ nghèo nàn chất phác mà họ lại dành được sự hạnh phúc nước trời ngay ở đời này, dĩ nhiên họ cũng đi qua con đường thập giá mà bước theo Chúa Kitô lên núi Calvê. Ấy mới gọi là, "Tiền tài danh vọng không thể mua được hạnh phúc nước trời." (Honors and Riches can't buy happiness.)
Đã nói rằng, cuộc sống là một chuỗi dài đầy vui buồn và may rủi, vì thế, ai trong chúng ta cũng có những nỗi vui buồn riêng. Cho dù từ một ông vua giầu sang phú quí cho tới một lão già nông phu nghèo nàn, đều mang trong mình những chuyện may lành rủi ro của kiếp nhân sinh. Thế nhưng, sự vui buồn nặng hay nhẹ tùy vào hoàn cảnh của mỗi người. Ham thực cực thân, nhân dục vô nhai. Lòng tham vô đáy. Càng ước muốn nhiều thì càng khổ nhiều. Muốn thì phải tranh thủ thời gian và năng lực để chiếm lấy. Càng dốc hết khả năng vào những cái vô ích thì tâm hồn sẽ trở nên trống vắng. Có những hoàn cảnh dễ dàng đối với người này, nhưng lại khó khăn với người kia. Thiết tưởng, mưa đem lại sự tươi mát, tắm gội những cây ăn trái cho những miền khô héo, nhưng mang lại lụt lội và thiệt hại cho những nơi đồng thấp ẩm ướt. Ấy mới là sự đời khó tránh. Làm sao thỏa mãn được lòng người.
Để an hưởng được cuộc sống vui tươi, không lụy phiền cũng chẳng lo lắng, bạn hãy sống lạc quan, chấp nhận mọi sự như là do ý muốn của Thiên Chúa, để mưu ích cho bạn. Những điều không thể tránh được, sao lại không để nó tự nhiên.

Tầm Xuân, CMC