(Dunghuy †)Một trận bão cuốn hút lấy một chiếc thuyền cỏn con đang lênh đênh trên mặt biển rộng lớn bao la. Sóng vỗ ào ạt đánh lui dập tới hai bên buông thuyền, làm cho ai cũng hoang mang sợ hãi không biết số phận hẩm hiu của mình sẽ đi về đâu. Nước biển ập vào gần nửa thuyền. Năm sáu chú ốm nhom, mặt mày xanh xao hoảng sợ lom khom cầm gàu tát nước ra khỏi thuyền. Vừa tát nước vừa chống đỡ với những luồng sóng lớn cứ thản nhiên lùa vào buông thuyền. Áo quần ướt đẫm trong một thân hình rung sợ. Thuyền thì nhỏ người lại đông, trong khi đó hai bên biển rộng lớn mênh mông không biết đâu là bến bờ. Thật tội nghiệp cho con thuyền nhỏ bé mỏng manh phải chịu nhiều đắng cay tư bề. Biển đang động mạnh, bão táp xô ập tới làm con thuyền chơi vơi không định được hướng đi. Sóng đập mạnh khiến cho con thuyền chạy thật vất vả. "Chúa Mẹ ơi," lại một tiếng sầu não la lên, "máy đã bị tắt", có lẽ là máy cũng đang rung sợ với bão táp biển động.
Cầu cứu hả? Kêu ai bây giờ, hai bên thuyền ở đâu cũng toàn là nước, vì là ban đêm, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy một quãng trống đen sì rộng vô kể, không có thước nào mà đo lường được. Tựa như đang đi vào cõi tịch lưu lẻ loi một mình. Mọi người ai cũng an phận nằm ở nhà trên giường cao nệm ấm. Chứ ai dại dột chi lang thang ngoài biển cả để lãnh đủ mọi giông tố. Cầu cứu chẳng ai tới, kêu la chẳng ai nghe. Con cái gọi tên ba mẹ, anh em khuyên bảo lẫn nhau chấp nhận số phận hẩm hiu. Chỉ vì miếng cơm manh áo, tự do tổ quốc, mà chúng tôi lại lâm vào cảnh tan thương này. Nghĩ lại cũng hận người buồn đời, hận cho số kiếp một lần ra đi không chắc chắn. Buồn cho số phận sắp làm mồi ngon cho cá biển. Thế làm sao bây giờ. Thấy trong tình trạng thập tử nhất sinh. Chỉ có thượng Đế trên cao mới nghe được nỗi lòng tuyệt vọng của đoàn con vượt biển đang đi tìm mảnh đất tự do. Vì hầu hết những người trên thuyền đều là công giáo, nên mọi người kẻ đứng người qùy cầu nguyện đọc kinh kính mừng cầu cứu đến Đức Mẹ. Tôi lúc đó cũng đọc kinh xin Đức Mẹ cứu giúp chúng tôi đang lâm vào cảnh hiểm nguy. Sóng và bão càng đập mạnh thì người ta càng đọc kinh to hơn để lấn át sự hoang mang sợ hải. Tôi thầm nghĩ rằng nếu bây giờ thuyền bị đắm thì phải làm sao? Bơi vào bờ ư? Làm thế nào được, vì thuyền đã rời bãi biển từ sáng sớm trong cảnh sương mù dầy đặc. Từ sáng đến giờ cũng gần 10 tiếng đồng hồ làm sao mà bơi lại được. Chuyến vượt biển bắt đầu ở bãi biển miền trung, nên phải đi tạt qua Đảo Hải Nam, nhưng ôi thôi, đảo hải nam ở đâu, một ngọn đền lấp lo chút xíu cũng chẳng thấy. Hình như chúng tôi đang chập chờn trên đại dương giữa ranh giới bến bờ Việt Nam và Trung Quốc thì phải. Gọi Việt Nam chẳng ai nghe, cầu cứu dân Trung Quốc cũng không ai trả lời. Thuyền chúng tôi cách biệt đất bằng quá xa. Chỉ có thấy trời và nước.
Tôi lại chợt nghĩ đến gia đình tôi, họ có biết là chúng tôi đang gần kề miệng cá mập hay không? Cả người Anh cùng song hành với tôi trên bước đường đi tìm tự do nữa. Không hiểu sao số phận của anh em mình xấu qúa anh nhỉ? Mới ngày nào vui đùa dưới một mái ấm gia đình có Ba có Mẹ, có anh có em, mà sao chúng mình bỏ lại quê hương tổ ấm sau lưng để cuối cùng trút khổ vào thân. Hãy xót thương cho một kiếp đi hoang, khóc than cho một kẻ cuối đường tịt lối. Tâm trí của tôi như một cái máy quay lại những chuyện quá khứ và tiếc nuối cho kiếp nhân sinh của tuổi xuân. Chưa hưởng được mùi vị ngọt ngào của trần gian, mà thần chết đã muốn mang đi một nơi thật xa cách biệt cõi thế. Một đời tuổi xuân là bao. Một kiếp nhân sinh thế là hết.
Trong cơn tuyệt vọng và mệt dừ vì bão tố phong ba, mọi người thiếp đi một giấc ngũ ngon lành như không cảm được chuyện gì đang xảy ra. Có người mệt vì bị say sóng, cũng có người mệt vì mộng ước đi tìm tự do đã bị vỡ tan. Kinh kệ mỗi lúc càng nhỏ lại. Nhịp sóng lắc lư, tiếng mất tiếng còn. Riêng tôi thì hai con mắt cứ mở to không hề nhiếu lại. Tôi không say sóng, vì từ nhỏ tôi đã được huấn luyện để đi biển câu cá, bủa lưới với Ba. Nhưng lòng tôi hơi cảm thấy quặng đau vừa đói bụng vừa buồn tủi vì đã bỏ lại mái ấm yêu thương mà cuối cùng chỉ để lại khóc than và nước mắt.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Mẹ không hề bỏ rơi con cái Mẹ một khi có ai cầu xin. Máy thuyền đã chạy lại được, nhưng vẩn còn yếu ớt muốn tắt. Chạy được khoảng một tiếng đồng hồ, thì chúng tôi thấy lờ mờ một ánh đèn xa xa đang chạy tới phía thuyền chúng tôi. Ánh đèn trông tựa như con đom đóm trong đêm tối, nhưng nó đã trở nên một tia hy vọng cho tất cả mọi người. Như mèo vừa thấy được mỡ, chó vừa gậm được xương. Mọi người đều thức giấc hò hét hết sức lực cuối cùng, để làm hiệu cầu cứu đoái thương thân tàn ma dại. Khi ngọn đèn đã đến gần, thì đó chính là một chiếc tàu người Trung Quốc. Họ nói tiếng gì chúng tôi chẳng ai hiểu, nhưng khi họ nhìn tới nhìn lui, từ già đến trẻ, có lẽ đã biết được chúng tôi là dân vượt biển đang phiêu bạt giang hồ, rồi họ làm hiệu cho chúng tôi hãy đưa dây cột vào buông tàu họ, nhưng không cho một ai trong chúng tôi lên tàu của họ. Mọi sự đã làm như họ mong muốn. Họ kéo thuyền chúng tôi khoảng được 20 phút, chúng tôi không hiểu họ muốn kéo chúng tôi đi đâu, vì trong cơn đói lã mệt mỏi, chỉ đành phó thác cho ý trời trong tay họ. Màn kịch vẫn tiếp tục diễn. Kẻ đi trước người ngước sau. Chiếc tàu của họ thì to lớn cứ thản nhiên mà lướt sóng rẻ nước, trong khi đó chiếc thuyền của chúng tôi quá nhỏ bé, không chịu nỗi sức kéo của tàu lớn. Thuyền nhỏ vừa lướt sóng vừa lắc lư khi bên này lúc bên nọ. Nước ập vào dữ dội nhưng hình như họ cứ rống hết ga mà chạy. Không chậm lại mà cũng chẳng dừng bước. Chúng tôi ai nấy đang trầm tư, không biết họ muốn giúp hay muốn hại. Trong cơn nguy ngập, chủ thuyền đã ra lệnh cắt đứt dây. Thà chạy từ từ mà đến đích còn hơn bị kéo lê vùi dập vào lòng biển. Dây đã đứt mạnh ai người ấy lo. Họ cứ vô tình bỏ chạy không hề quay mặt lại, cũng chẳng ngó ngàn gì đến chúng tôi. Nhờ đó, chúng tôi mới đoán ra được họ chỉ là dân đánh cá, không phải là những người anh hùng liệt sĩ rút đao tương trợ kẻ yếu đuối. Tuy nhiên, dù may hay rủi, họ đã đem đến cho chúng tôi một ánh đèn hy vọng, biết được chúng tôi đã gần đến Đảo đất liền.
Chạy thêm một hai tiếng nữa thì chúng tôi thấy núi đồi nhô lên thẳng tắp. Thế là mọi người ai cũng thở phào một cái cho nhẹ nhõn tâm hồn nặng trĩu. Tôi thầm cảm tạ ơn Chúa đội ơn Mẹ, đã chỉ đường vạch lối, biết đâu là bến bờ. Tuy rằng đến đây chưa phải là nơi trạm trú cho những người di cư, nhưng cũng đã thoát được miệng cá mập, chốn âm u mờ mịt của nước và trời. Giờ đây chỉ cần dỏi theo đất liền mà chạy thì sẽ đến Hồng Kông.
Nghĩ lại những ngày tháng nổi trôi trên biển cả thật dể sợ biết bao. Làm sao đền đáp ơn lành mà Mẹ Maria đã chở che, bảo vệ, và nung nấu những con tim trong cảnh tuyệt vọng của biển khơi. Bây giờ đang cư ngụ ở miền đất tự do, đầy đủ mọi tiện nghi, tôi luôn thương cảm đến những con thuyền đang lạc lõng không có lý tưởng, cũng chỉ vì ước vọng đi tìm tự do. Đã một thời tôi hằng cầu nguyện cho những con thuyền vượt biển mà không thuận buồm xuôi gió. Có thể họ đã làm mồi cho cá mập, hoặc bị hải tặc bắt giết. Thật tội nghiệp cho dân Việt Nam, không chết vì đói thì cũng chết vì phiêu bạt đại dương. Xin Mẹ là Mẹ của những người vượt biển phù trợ đặc biệt cho những ai đang gặp những cảnh tan thương, thiếu may mắn. Xin muôn đời ghi ơn Mẹ đã dẫn đường chỉ huy cho những con thuyền cặp bến bờ an toàn trên mãnh đất tự do
Tầm Xuân, CMC
|