THƠ: Chiều...


CHIỀU VỌNG

Buổi chiều nắng nóng như nung
Chạy xuôi chạy ngược muốn khùng người luôn
Mây trôi lãng đãng cơn buồn
Thèm làn gió mát thổi mơn man chiều
Bóng người bước chậm liêu xiêu
Nhặt lần kỷ niệm cất vào trầm tư
Lụa vàng nắng tựa pha lê
Soi vào sâu thẳm ước mơ gian trần
Nhịp đời-tĩnh-động nhớ, quên
Dấu chân ký ức in hồn ngày xưa
Ghép câu lục bát mơ hồ
Yêu vận chẳng vừa, cước vận chẳng xong
Câu thơ bạc phận long đong
Hoàng hôn bất chợt bềnh bồng, ngu ngơ
Ngước nhìn trời, gọi Giêsu
Xin Ngài mau đến cho vừa khát khao
Lữ hành suốt những chiêm bao
Gian truân có vị ngọt ngào. Lạ thay!
Đức tin con quá hao gầy
Xin thương giáng phúc cho đầy tháng năm

TRẦM THIÊN THU
Biên Hòa, 5-12-2012


CHIỀU TRẦM TƯ

Chuông nhà thờ vọng tiếng chiều
Là lời Chúa gọi thương yêu mong chờ
Nhiều khi con viện lý do
Nào là vì bận, vì mưa, vì buồn,…
Tình Ngài dành trọn cho con
Tháng ngày con vẫn bất cần, làm ngơ
Một mình con chợt trầm tư
Ngồi nhìn từng giọt cà phê đen buồn
Lễ chiều con dự bao lần
Mà con chưa đủ niềm tin yêu Ngài
Giờ thừa cho Chúa mà thôi
Chứ chưa thực sự sống Lời Chúa đâu
Hồn yếu đuối, xác bọt bèo
Xin Ngài tha thứ con bao tội hèn
Đời con một kiếp vô duyên
Nhưng còn nhiều vết lỗi lầm kiêu sa
Mỏi chân đi, mệt bước về
Con hoang đói lả, lệ nhòa đắng cay
Xin đừng xua đuổi thân này
Dù con chẳng đáng gọi Ngài là Cha
Chỉ mong lượng cả hải hà
Cho con đứng góc cuối nhà thờ thôi
Vậy là con mãn nguyện rồi
Trọn đời cảm tạ Chúa Trời chí nhân
Giúp con tự nguyện dấn thân
Mở đôi tay, mở cả tim thật thà
Nhìn lên dẫu chẳng là gì
Đến khi nhìn xuống mình chưa nỗi nào!

TRẦM THIÊN THU
Nhớ ngày Xưng tội lần đầu: 18-8-1965,
và ngày Rước lễ lần đầu & Thêm sức: 19-8-1965

Post a Comment

Previous Post Next Post