THƠ: Hạt Lệ Pha Lê, Hóa Thân, Giọt-Nước-Con, Đời Cát Bụi


HẠT LỆ PHA LÊ
Lầm lũi đếm những bước chân
Suốt tháng năm dài xuôi ngược
Chầm chậm mà vẫn tất bật
Đạp trên gai nhạc, gai thơ
            Hoàng hôn nhạt nắng ngẩn ngơ
            Câu thơ có vị mặn chát
            Cay xé lòng từng nốt nhạc
            Hòa âm thành đoản-khúc-đời
Gom nhặt triệu hạt lệ rơi
Phơi sương cho thành đá cục
Những hạt lệ vẫn trong suốt
Tuyệt vời những hạt-lệ-pha-lê!
            Con âm thầm kính dâng Chúa
            Để vinh danh Chúa chí nhân
            Xin cầu nguyện cho các Đẳng
            Và xin đền tội đời con
TRẦM THIÊN THU
Sáng 7-11-2012



HÓA THÂN
Hóa thân từ cát bụi
Mang số phận con người
Vẫn từng ngày lầm lũi
Qua bao con dốc đời
            Hóa thân vào giai điệu
            Gập ghềnh những vần thơ
            Niềm vui chưa kịp nở
            Nỗi buồn đã già nua
Hóa thân từ tội lỗi
Qua cuộc đời thăng trầm
Nước mắt vẫn rơi mãi
Khao khát tìm hồng ân
TRẦM THIÊN THU

GIỌT-NƯỚC-CON
Giọt-nước-con ích kỷ
Yếu đuối mà kiêu sa
Không thèm tìm đến Chúa
Vẫn đắm đuối đam mê
Giọt-nước-con ngu muội
Ảo tưởng và sai lầm
Chưa thật lòng sám hối
Nằm trên cát khô khan
Giọt-nước-con cô độc
Mong manh và nhỏ nhoi
Vẫn tỏ ra ngốc nghếch
Khi tự tôn cái tôi
            Giọt-nước-con sắp chết
            Chợt nhận thấy lạc loài
Nên ngày đêm khao khát
Hòa vào Biển-Chúa-Trời
TRẦM THIÊN THU

ĐỜI CÁT BỤI
Khác chi hạt bụi bên đường
Âm thầm dầu giãi gió sương đêm ngày
Đã vô duyên lại bất tài
Nên đời trôi nổi tháng ngày lênh đênh
Mình ên xuôi ngược buồn tênh
Như nhánh lục bình ngày tháng lêu bêu
Đôi khi chẳng biết về đâu
Sớm khuya luân lạc kiếp bèo bọt thôi
Hoang đường mơ ước ngược xuôi
Như Lê Văn Đó (1) bị đời khinh khi
Kiếp người “ngọn cỏ gió đùa”
Thế nên Tam Chướng (2) vẫn chưa sạch lòng
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Tứ thời, bát tiết ngược dòng tính toan
Cũng là một kiếp trăm năm
Người ăn không hết, kẻ lần không ra
Phải chăng đã định thiên thư
Thì đâu ai có thể mà chuyển xoay
Lo năm, lo tháng, lo ngày
Cát bụi hao gầy luân lạc hoang vu
Cây khô tưới nước cũng khô
Người nghèo đi tới nơi mô cũng nghèo (3)

Giêsu từng trải cảnh nghèo
Sinh nơi hang đá, chết treo trần truồng
Xin thương những kẻ tay không
Tương lai mù mịt chỉ trông cậy Ngài
Nghèo không là tội tày trời
Nhưng là vạ bởi người đời coi khinh
Xin nâng đỡ vững niềm tin
Vượt qua gian khổ nhờ Tình Giêsu
TRẦM THIÊN THU
(1) Nhân vật chính trong tác phẩm Ngọn Cỏ Gió Đùa của nhà văn Hồ Biểu Chánh, vì quá nghèo khổ mà bất chấp nên bị người đời khinh ghét.
(2) Tham, Sân, Si.
(3) Ca dao Việt Nam.

Post a Comment

Previous Post Next Post