Xin thì sẽ được


Con cứ xin, rồi Cha ban tặng muôn dân nước làm sản nghiệp riêng, toàn cõi đất làm phần lãnh địa (Tv 2:8).
Vài năm trước, khi vợ tôi 20 tuổi, chúng tôi xung khắc về tài chính. Chúng tôi học đại học cùng nhau, tạo dựng sự nghiệp và có hai đứa con.
Là bác sĩ thú y, tôi theo những gì tôi nghĩ là Ý Chúa tiền định cho cuộc đời tôi. Rồi tôi bỏ mọi thứ để đi dạy học. Lương giáo viên không bằng lương BS thú y, điều đó ảnh hưởng nhiều đến mối lo tài chính. Thế nên tôi làm ba công việc. Tôi dạy toàn thời gian ở một trường đại học ở Dallas, rồi dạy thêm lớp ban đêm ở một trường cao đẳng. Để phụ thêm vào lương giáo viên, tôi dành thời gian chăm sóc thú bệnh ở một phòng thí nghiệm của trường đại học vào các ciều thứ Sáu từ 13 giờ tới 17 giờ. Đó là việc hèn hạ nhất, và đa số thú bệnh đều là của sinh viên nên tôi chỉ đủ thời gian chợp mắt một chút.

Tiền bạc quá eo hẹp và chúng tôi không thể đủ thanh toán một số hóa đơn. Quá căng thẳng đến nỗi vợ tôi quyết định đưa các con về nhà ngoại vài ngày để bớt căng thẳng, bỏ tôi một mình thui thủi.
Một buổi tối thứ Năm, tôi gọi điện cho vợ và hỏi xem chúng tôi cần bao nhiêu tiền nữa để thanh toán nợ nần. Cô ấy nói cần 311 USD. Chúng tôi cùng cầu xin Chúa giúp chúng tôi vượt qua lúc khó khăn này. Chúng tôi cùng cầu nguyện với nhau qua điện thoại, điều mà tôi chưa bao giờ làm. Tôi quỳ gối và thành tâm xin Chúa đặc biệt giúp cho một số tiền. Tôi xin Ngài nếu Ngài đem đến cho tôi một số thú bệnh vào chiều hôm sau thì tôi sẽ đủ tiền thanh toán hóa đơn. Tôi nói với Ngài rằng tôi cần 311 USD.
Sau khi cầu nguyện, tôi đi ngủ và khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi quên mình đã cầu nguyện điều gì. Tôi đi dạy và đi chăm sóc bệnh nhân như thường. Đó là một ngày tôi rất bận, tôi thấy 5 con thú và lúc đó khoảng 5 giờ chiều. Chữa xong, nếu chủ nhân có tiền thì họ trả, nếu không thì tôi nói họ có thể trả sau. Tôi nhận tiền và bỏ ngay vào túi áo. Tôi luôn chú ý tới việc chữa bệnh chứ không chú ý đến tiền, và tôi không có gì hối tiếc vào cuối ngày.
Về nhà tối hôm đó, tôi rất mệt và buồn ngủ. Chuông điện thoại reo. Vợ tôi gọi và hỏi tôi có kiếm thêm ít tiền nào hồi chiều không. Tôi lấy nắm tiền ra đếm khi vợ tôi vẫn nghe điện thoại: 310 USD. Vợ tôi ngạc nhiên và nhắc tôi chỉ thiếu 1 USD nữa thôi. Tôi nhìn xuống và thấy đồng 1 USD trên nền nhà, có lẽ khi tôi rút tiền ra đã để rơi nó. Thế là vừa đủ 311 USD để thanh toán nợ hóa đơn.
Hôm đó là ngày đặc biệt trong cuộc đời chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ gặp lại tình cảnh tài chính như vậy nữa. Tôi biết đó chỉ là một nhu cầu nhỏ, nhưng đó là một phép mầu khi chúng tôi nhận ra Thiên Chúa ban cho chúng tôi đúng như chúng tôi đã cầu xin, không thừa cũng không thiếu một xu!

TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: A Book of Miracles)

Previous Post Next Post