Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Một ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh một khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu thét lớn: “Tôi ghét người !” Từ khu rừng liền có tiếng vọng lại: “Tôi ghét người !” Cậu hoảng hốt quay về, sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng sâu lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: “Bây giờ thì con hãy hét thật to: Tôi yêu người !” Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: “Tôi yêu người !”.
Lúc đó người mẹ mới giải thích: “Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận lại điều ấy. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.”
UYÊN HOÀNG HẠC. Báo Tuổi Trẻ Chủ Nhật 1.10.2000
Trích trong : Nối Lửa Cho Đời