THƠ: Trăng ơi!


TRĂNG ƠI!
Vầng Trăng muôn thuở cô đơn
Một đời lặng lẽ vui buồn mình Trăng
Khi Trăng là Nguyệt vô thường
Khi Trăng lại chỉ bình thường là Trăng
Lúc rằm Trăng sáng rỡ ràng
Nhân gian nhìn ngắm khen Hằng Nga xinh
Lúc Trăng khuyết hóa buồn tênh
Nhân gian trở mặt vô tình với Trăng
Thượng tuần Trăng tuổi trẻ măng
Hạ tuần Trăng tuổi bẽ bàng già nua
Trăng buồn trên đỉnh ngàn thu
Úa vàng để hóa thi ca cho đời…
Đêm nay Trăng khóc hay cười
Sao không ghé mắt nhìn đời hỡi Trăng?
TRẦM THIÊN THU


TRĂNG QUÊ
Trăng vằng vặc sáng quê hương
Rằm vầng Nguyệt, khối yêu thương cũng rằm
Trăng quê vành vạnh nét tròn
Chữ O kỳ diệu luôn luôn ngang trời
Ánh trăng soi sáng cuộc đời
Và soi sáng cả lòng người buồn, vui
Ngắm trăng quê, nhớ Chúa Trời
Trăng-Giêsu mãi sáng ngời xót thương

TRẦM THIÊN THU
Đêm 28-10-2012

Post a Comment

Previous Post Next Post