THƠ: Chuyến Đời


Sinh ra và sống ở đời
Nhiều nơi để đến, nhiều nơi ghé vào
Nhưng ta chẳng có nơi nào
Để về trong khoảng sớm chiều cô đơn
Cuối cùng chẳng chỗ nào hơn
Là nằm lặng lẽ giữa miền nghĩa trang

“Tử quy, sinh ký”: Bình thường
Thế mà lại hóa vô thường, người ơi!
Sinh ra ai cũng khóc rồi
Đến khi chết phải mỉm cười mà đi
Trăm năm như một thoáng qua
Đáng chi mà cứ hận thù lẫn nhau?
Ướp đời bằng vị thương yêu
Mới là xứng đáng danh cao làm người
Dù ai cũng một chuyến đời
Cuối cùng đồng đẳng mọi người: Trắng tay!
Người thương, kẻ nhớ. Mấy ngày?
Chỉ còn Tình Chúa tròn đầy xót thương

TRẦM THIÊN THU
Sáng 25-10-2012

Post a Comment

Previous Post Next Post