THƠ cho Mùa THU


DÁNG THU
Mùa Thu về rồi đó
Kỷ niệm xưa còn nguyên
Vẫn bồi hồi nỗi nhớ
Dù lòng thấy buồn thêm
            Phiến lá rớt bên hiên
            Như tiếng chân bước nhẹ
            Đếm từng ngày tháng cũ
            Ướp ca dao mười thương

Mùa Thu nhè nhẹ lướt
Còn vương lại dấu xưa
Lòng bâng khuâng bất chợt
Dáng Thu giữa trời mơ
            Nhớ những chiều đưa đón
            Đan tay dìu bước về
            Vai khoác hồn lãng mạn
            Áo Thu vàng tình thơ
Về đâu dài năm tháng
Giờ xa ngái tìm nhau
Mây Thu trôi lãng đãng
Mưa phùn ướt dáng Thu
TRẦM THIÊN THU

MÙA THU EM VỀ
Nơi mùa Thu em về
Lưu ly nắng pha lê
Ngang qua con hẻm nhỏ
Khơi dậy niềm đam mê
            Em gõ nhịp vào Thu
            Cuộc đời chợt tương tư
            Em đánh rơi nỗi nhớ
            Anh thơm lừng giấc mơ
Nơi mùa Thu em về
Ngàn hoa cúc vàng hoe
Ru đam mê lãng mạn
Bồi hồi mộng vào Thu
            Nơi mùa Thu em về
            Anh hạnh phúc bất ngờ
            Câu hẹn hò mãn nguyện
            Em về rồi đừng đi!
Tay duyên vuốt tóc thề
Anh lạc vào lối Thu
Nghe lòng đầy mơ ước
Thiết tha từng lời Thu
VIỄN ĐÔNG

THU NHỚ
Những mảng mùa Thu vàng
Bồng bềnh bay trong gió
Ký ức xưa còn đó
Nhưng người biền biệt xa
            Ta giặt mảng thi ca
            Cho sạch bụi thương nhớ
            Áo mong chờ đã cũ
            Nên úa vàng thời gian
Ta cứ mãi loanh quanh
Bên bờ mòn kỷ niệm
Đếm những lần hò hẹn
Rơi theo lá mùa Thu
            Những mảng buồn tương tư
            Xếp đầy ắp Thu nhớ
            Vì ta vô duyên quá
            Nên nuối tiếc mùa Thu
KHA ĐÔNG ANH

VẠT THI CA
Vạt cỏ thi ca mòn lối xưa
Mùa Thu buông xõa mái tóc thề
Khung trời kỷ niệm vàng ký ức
Tím dấu tình xưa, tím vết mơ
VIỄN DZU TỬ


XIN LÀM KIẾP RONG CHƠI BUỒN
Áo buồn ta khoác trên vai
Bước trần miệt mài rong ruổi
Bao ngày mơ ước vời vợi
Mà sao chỉ thấy đọa đày
         Gió lùa hiu hắt qua tay
         Đất trời cũng gầy bất chợt
         Nắng mưa đợi chờ da diết
         Mình ai ngồi khóc nơi này
Lục bình trôi theo tháng ngày
Mang theo sắc lưu ly tím
Dòng sông mênh mang bịn rịn
Ngỡ ngàng nỗi nhớ đầy vơi
         Xin làm một kiếp rong chơi
         Bỗng cười dẫu buồn vời vợi
         Đi nhặt câu hát đá cuội
         Để nghe đời bớt ngậm ngùi
Bất ngờ mơ giấc đêm say
Thấy mình hóa nhánh cỏ dại
Bên đường yêu người xa ngái
Ngày sau nằm chết bên đời
TRẦM THIÊN THU


Post a Comment

Previous Post Next Post