Bão về khốn đốn đồng bào
Bão chồng lên bão, thương đau bao người
Nụ cười tắt lịm trên môi
Rưng rưng mắt lệ, bồi hồi tương lai
Nước dâng trắng nỗi đắng cay
Đàn chim cũng chẳng còn cây làm nhà
Gieo neo thân phận người già
Gian truân người trẻ, em thơ lạc loài
Đừng dâng cao nữa, nước ơi!
Cho đồng bào được niềm vui an bình
Xin bừng sáng ánh bình minh
Ấm vàng vạt nắng ân tình nghĩa nhân
Cầu xin Thiên Chúa chí tôn
Xót thương chút phận con dân tội tình
Tháng ngày lắm cảnh cực hình
Xin cho Nước Việt an bình, Chúa ơi!
TRẦM THIÊN THU
Sáng sớm mưa bão, 3-10-2012
Tags:
Thơ