Dưới gốc bằng lăng nhặt kỷ niệm
Cánh hoa tim tím, tím bâng khuâng
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm (*)
Kỷ niệm bây giờ tựa hồng hoang
Tôi vẫn làm thơ để nhớ người
Viết bằng mực tím, tím mồng tơi
Viết bằng nỗi nhớ thời áo trắng
Hò hẹn với người rất tinh khôi
Tôi tiếc lời xưa không dám ngỏ
Để giờ tơ rối cõi lòng tôi
Vu vơ chờ đợi, vu vơ nhớ
Tím cả mộng mơ – Người xa rồi!
Cứ chiều mưa bụi lại lang thang
Thơ thẩn một mình buồn mênh mang
Chợt gọi tên người – Tìm xa ngái…
Nâng niu từng cánh tím bằng lăng
Xin gởi cho người màu tím nhớ
Hóa thành thơ tím, tím tương tư
Biết người còn nhớ gì không nhỉ?
Có kẻ bây giờ vẫn làm thơ!
TRẦM THIÊN THU
(*) Thơ T.T.KH.