

CHUYỆN ĐỜI NHẠC, THƠ
Cứ loanh quanh giữa cuộc đời
Trở trăn thơ, nhạc – Đứng ngồi không yên
Tháng ngày gầy guộc hom hem
Giằng co số phận hết đêm qua ngày
Gồ ghề yêu vận sè cay
Gập ghềnh cước vận đọa đày câu thơ
Bổng trầm giai điệu ngu ngơ
Lên thăng, xuống giáng, bơ phờ nghĩ suy
Văn hay chữ tốt mà chi
Thà rằng sống giữa ngu si, an bình (1)
Phần tư thế kỷ qua nhanh
Rao bán phận mình với nhạc, với thơ
Chiều buông, chẳng có ai mua
Gom về đốt cháy đam mê cuộc đời
Rồi chợt khóc lại chợt cười
Còn tỉnh táo vẫn như người cuồng điên
Mơ hồ vào cõi-nhớ-quên
Dù điên hay tỉnh vẫn nguyên si mình
Lạy Thiên Chúa, Đấng công bình
Xin thương xót kiếp tội tình nhạc, thơ
Tứ thơ, ý nhạc giằng co
Nên con quên Chúa vì lo lắng nhiều
Phận thơ, kiếp nhạc bọt bèo
Xin Ngài thánh hóa, sớm chiều đỡ nâng
Con không xin thoát khổ buồn
Chỉ xin đừng bỏ mặc con một mình (2)
TRẦM THIÊN THU
(1) Văn hay chữ tốt không bằng ngu dốt lắm tiền (tục ngữ Việt Nam).
(2) Con không xin cho con khỏi đau khổ, nhưng chỉ xin Ngài đừng bỏ mặc con trong đau khổ (Thánh Bernadette Lộ Đức).
VIỆT NAM CA
Trăm con chung một giống nòi
Năm mươi xuống biển, năm mươi lên rừng
Mẹ là Tiên, cha là Rồng
Tự hào dựng nước vua Hùng đầu tiên
Nào Đinh, Lê, Nguyễn, Lý, Trần,…
Làm nên lịch sử danh thơm muôn đời
Con Hồng, cháu Lạc mọi thời
Đồng tâm nhất trí xứng người Việt Nam
Nền văn hiến bốn ngàn năm
Sử xanh thắm máu tiền nhân quên mình
Vì quê hương quyết hy sinh
Giữ gìn bờ cõi, an bình non sông
Tan hàng cường bạo Nguyên, Mông,…
Nghĩa quân dù chỉ tầm vông tay cầm
Bà Trưng, bà Triệu đứng lên
Đàn bà đâu có yếu mềm nữ nhi
Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi kia
Rồi Đinh Bộ Lĩnh phất cờ bông lau
Bao anh hùng nối tiếp nhau
Trẻ, già, trai, gái cũng đâu nề hà
Có câu rằng: “Giặc đến nhà
Thì dẫu đàn bà cũng quyết vùng lên!”
Việt Nam ca, khúc khải hoàn
Tự hào dân tộc luôn còn sục sôi
TRẦM THIÊN THU