
Dinh dưỡng là gì? Dinh dưỡng là khoa nghiên cứu mối liên quan giữa thực phẩm và cơ thể, đó là quá trình cơ thể sử dụng thức ăn để duy trì sự sống, sinh trưởng và phát triển bình thường của các mô và cơ quan, và để sinh năng lượng, cũng như các phản ứng của cơ thể đối với việc ăn uống, sự thay đổi khẩu phần và các yếu tố khác có liên quan bệnh lý.
(Chúa nhật XIX TN, năm B)Chất dinh dưỡng rất cần thiết trong việc phát triển cơ thể hợp lý và khỏe mạnh. Chất dinh dưỡng là chất bổ dưỡng, là vitamin, nếu thiếu nó thì cơ thể suy yếu và sinh bệnh tật, nhưng nếu nó nhiều quá cũng bất lợi cho sức khỏe, do đó mà phải có mức cân bằng hợp lý với cơ thể. Nói đến dinh dưỡng có “dính líu” tới ẩm thực, tức là ăn uống.
Sau một ngày đường trong sa mạc, ông Ê-li-a đến ngồi dưới một gốc cây kim tước (*). Ông xin cho được chết và nói: “Lạy Đức Chúa, đủ rồi! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con” (1 V 19:4). Câu này cho thấy ông khiêm nhường và tự cảm thấy xấu hổ vì cũng chẳng hơn gì ai. Rồi ông nằm dưới cây kim tước đó và thiếp đi. Nhưng có một thiên sứ đụng vào người ông và nói: “Dậy mà ăn!” (1 V 19:5). Ông đưa mắt nhìn thì thấy ở phía đầu ông có một chiếc bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước. Quá đã! Buồn ngủ gặp chiếu… hoa (chứ không phải chiếu manh). Đang đói, ông liền ăn bánh, uống nước, nhưng rồi lại nằm xuống… chờ chết. Thiên sứ của Đức Chúa trở lại lần nữa, đụng vào người ông và nói: “Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa” (1 V 19:7). Ông lại dậy, lại ăn bánh và uống nước. Đúng là thần lương. Nhờ lương thực ấy nhiều dưỡng chất, ông đủ sức đi ròng rã suốt bốn mươi ngày, bốn mươi đêm để tới Khô-rếp, là núi của Thiên Chúa.
Hằng ngày chúng ta cũng được lãnh nhận thần lương do Chúa ban, không chỉ cho cơ thể mà còn quan trọng là cho linh hồn. Đó là những hồng ân, Lời Chúa và Thánh Thể. Vì thế, như tục ngữ nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, chúng ta phải quyết tâm: “Tôi sẽ không ngừng chúc tụng Chúa, câu hát mừng Người chẳng ngớt trên môi” [Tv 33 (34):2], và làm chứng cho Thiên Chúa: “Linh hồn tôi hãnh diện vì Chúa, xin các bạn nghèo nghe tôi nói mà vui lên. Hãy cùng tôi ngợi khen Đức Chúa, ta đồng thanh tán tụng danh Người. Tôi đã tìm kiếm Chúa, và Người đáp lại, giải thoát cho khỏi mọi nỗi kinh hoàng” [Tv 33 (34):3-5]. Thật vậy, bất cứ “ai nhìn lên Chúa sẽ vui tươi hớn hở, không bao giờ bẽ mặt hổ ngươi” [Tv 33 (34):6].
Chắc hẳn không ai lại không đã từng hơn một lần được ơn lành của Chúa, vì thế chúng ta lại càng phải minh chứng: “Kẻ nghèo này kêu lên và Chúa đã nhận lời, cứu cho khỏi mọi cơn nguy khốn” [Tv 33 (34):7]. Và cũng chắc chắn rằng “sứ thần của Chúa đóng trại chung quanh để giải thoát những ai kính sợ Người” [Tv 33 (34):8]. Cứ thật lòng suy nghĩ xem điều đó có đúng hay không. Nếu đúng, chúng ta có bổn phận phải nói với người khác: “Hãy nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy: hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người!” [Tv 33 (34):9].
Ai càng lãnh nhận nhiều thì càng “mắc nợ” Chúa, và tất nhiên càng phải làm chứng về Ngài. Việc chúng ta ca tụng Chúa không thêm gì cho Chúa nhưng sinh ích lợi cho chính chúng ta (Kinh nguyện Thánh Thể). Thánh Phaolô khuyến cáo: “Anh em chớ làm phiền lòng Thánh Thần của Thiên Chúa, vì chính Người là dấu ấn ghi trên anh em, để chờ ngày cứu chuộc”(Ep 4:30). Không chỉ đối với Chúa, Thánh Phaolô còn nói về bổn phận yêu thương đối với đồng loại: “Đừng bao giờ chua cay gắt gỏng, nóng nảy giận hờn, hay la lối thoá mạ, và hãy loại trừ mọi hành vi gian ác. Trái lại, phải đối xử tốt với nhau, phải có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Kitô” (Ep 4:31-32). Thế nhưng, trong đời sống thường nhật, chúng ta chưa thể hiện đúng mức, thậm chí còn “trái ngược” với đức yêu thương, ngay cả khi chúng ta mệnh danh là người hoạt động trong các hội đoàn. Chưa thương xót người thân cận thì làm sao có thể yêu kẻ thù (x. Mt 5:44; Lc 6:27) và tha thứ “bảy mươi lần bảy” (x. Mt 18:22) như Chúa Giêsu đã truyền dạy?
Thánh Phaolô giải thích về nhiệm vụ yêu thương: “Hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta, và vì chúng ta, Người đã tự nộp mình làm hiến lễ, làm hy lễ dâng lên Thiên Chúa tựa hương thơm ngào ngạt” (Ep 5:2). Rất dễ hiểu!
Chúa Giêsu đã có cách độc nhất vô nhị là “lấy Thịt Máu Ngài làm ẩm thực nuôi dưỡng chúng ta”. Không thể nào chúng ta khả dĩ hiểu hết sự mầu nhiệm này. Vì thế, người Do-thái liền xầm xì phản đối khi nghe Đức Giêsu nói: “Tôi là bánh từ trời xuống” (Ga 6:41). Nghe “sốc” quá, muốn lộn gan và muốn điên lên được! Rồi họ nói: “Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: “Tôi từ trời xuống?” (Ga 6:42). Nghe mà nổi da gà và tin gì nổi, vì “gã” Giêsu này ở cùng xóm lao động với họ, hằng ngày ra vào chạm mặt nhau, thế mà bây giờ bỗng dưng “nói rước” lên về mình thái quá. Ai chịu nổi chứ? Nhà Chú Giuse và Cô Maria nghèo rớt mồng tơi, ai còn lạ gì trong cái làng Nadarét bằng cái bàn tay ấy!
Chàng Giêsu thản nhiên: “Các ông đừng có xầm xì với nhau!” (Ga 6:43). Lạ nhỉ? Họ nói thầm với nhau mà Chúa Giêsu cũng biết. Lạ thật! Ngài nói tiếp: “Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai Tôi, không lôi kéo người ấy, và Tôi, Tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết” (Ga 6:44). Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, chắc lúc đó họ ngẩn người trông ngố còn hơn “chú Tàu nghe kèn”. Miệng chữ A, mắt chữ O, họ chưa hết kinh ngạc thì lại nghe Ngài nói: “Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha, thì sẽ đến với Tôi. Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến, chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha. Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời” (Ga 6:45-47).
Rồi Ngài lặp lại và giải thích: “Tôi là bánh trường sinh. Tổ tiên các ông đã ăn man-na trong sa mạc, nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh Tôi sẽ ban tặng, chính là thịt Tôi đây, để cho thế gian được sống” (Ga 6:49-51). Lại càng khó nghe hơn. Ai lại ăn thịt sống và uống máu sống chứ?
Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Và điều đó chỉ có Thiên Chúa mới khả dĩ làm được. Chúng ta cũng phải đấm ngực và bắt chước viên đại đội trưởng mà thốt lên: “Đúng người này là Con Thiên Chúa” (Mt 27:54).
Lạy Chúa, chúng con tạ ơn Chúa đã ban Đức Giêsu Kitô đến trần gian để cứu độ chúng con, xin giúp chúng con luôn sống xứng đáng với hồng ân được lãnh nhận và luôn biết quyết tâm noi gương Con Chúa trong mọi hoàn cảnh. Chúng con cầu xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
(*) Cây kim tước (Ulex europaeus): loài cây bụi thường xanh, lưu niên và có gai, mọc thành bụi rậm rạp. Cây kim tước mọc phổ biến ở những khu vực đất đã được khai khẩn, trên thảm cỏ, bên bìa rừng, ở ven biển và những vùng đất hoang. Đây là loại cây phát triển rất tốt và khó tiêu diệt một khi chúng đã thích nghi và phát triển (hình bên dưới).