http://baotreonline.com/Van-hoc/Van/canh-dong-me.html
Mẹ là tất cả. Tình mẹ bao la như trời, mênh mông như biển. Tiếng Mẹ thiêng liêng quá! Càng thiêng liêng hơn khi con chợt cảm thấy sợ một ngày Mẹ xa con vĩnh viễn. Mẹ già như chuối chín cây...
Là trai trưởng, vậy mà con vẫn không làm được gì cho Mẹ, lòng xót xa mà con đành thúc thủ. Con biết Mẹ chẳng trách gì con, nhưng con không thể tha thứ cho mình! Tim nhói đau và mắt rưng rưng khi con nghe những câu ca dao:
Mỗi đêm mỗi thắp đèn trời
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con
Còn Cha còn Mẹ thì hơn
Không Cha không Mẹ như đờn đứt dây
Đờn đứt dây còn xoay còn nối
Cha Mẹ mất rồi, con chịu mồ côi
Biết rằng ai cũng có một ngày trở về cát bụi, nhưng sao con vẫn thấy buồn vô hạn. Ba đi vào cõi vĩnh hằng hơn 20 năm qua, niềm ân hận của con vẫn còn vì không làm được gì cho Ba vui lòng lúc tuổi già với căn bệnh trầm kha ngày ấy. Con vẫn ray rứt vì không cho Mẹ chút niềm vui, và mãi mãi con không bao giờ có thể làm được điều đó nữa...!
Năm 2003, khi mừng thượng thọ bát tuần cho Mẹ, con vẫn thấy Mẹ đi lại được, thế mà sau đó vài tháng, Mẹ yếu hẳn. Tết 2004, Mẹ càng yếu hơn, như cây cạn kiệt nhựa sống. Con về vài ngày rồi lại đi, kiếp tha phương cầu thực! Lần đó con về... Trước khi đi, con bàng hoàng khi thấy Mẹ gọi con lại nghe Mẹ dặn dò. Những lời Mẹ dặn lần này không như những lần trước, con cảm thấy đó là những lời trăn trối, như những mũi kim đâm nhói lòng con. Con đi mà lòng buồn rười rượi, phải nuốt nước mắt vào trong để Mẹ không phải xót xa con. Con thực sự lực bất tòng tâm!
Cuộc đời Mẹ, từ khi về nhà chồng, chỉ là cơ cực và nước mắt, suốt ngày bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Những ngày nông nhàn thì Mẹ đi mò cua, bắt ốc, hoặc đi làm thuê để có thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Chính nỗi cơ cực đó đã tước dần mòn sức khoẻ của Mẹ. Nhưng Mẹ vẫn không quản ngại, không nề hà bất cứ điều gì vì gia đình, vì chồng con, nhất là con. Con hiểu và cảm nhận điều đó. Mẹ luôn dành sự ưu ái đặc biệt cho con, nhưng con vẫn không đền đáp được gì cho Mẹ. Có lẽ số kiếp con lận đận hơn nên Mẹ luôn có gì đó “ưu ái” hơn. Con cảm ơn Mẹ vô cùng. Mẹ ít học nhưng Mẹ không bao giờ ngăn cản khi con muốn học, do đó con luôn nỗ lực bằng mọi cách dù phải tự học nhiều hơn, được học đến nơi đến chốn như người khác.
Xin Mẹ tha thứ cho con dù Mẹ không bao giờ nghe thấy con nói nữa, vì con là đứa con bất hiếu, không làm được gì để an ủi Mẹ. Con muốn Mẹ đừng lo lắng nhiều về con, mà hãy cố tìm vui lúc tuổi già thôi.
Người ta nói: “Con trai nhờ đức của Mẹ”. Thật vậy, có chút gì may mắn ở con thì con luôn tin là nhờ Mẹ. Con luôn hãnh diện về Mẹ. Mẹ luôn là đoá hoa kỳ diệu cho con cài lên ngực mãi mãi dù là hoa hồng đỏ hay trắng. Ở nơi phố thị náo nhiệt, mỗi đêm con chỉ biết cầu nguyện cho Mẹ. Con mong có ngày đủ khả năng lo cho Mẹ, ở gần Mẹ và chăm sóc cho Mẹ khi Mẹ chiều tà xế bóng, phần nào gọi là báo hiếu.
Nhưng không, mãi mãi con không thực hiện được ước mơ đó, vì Mẹ vĩnh viễn xa con để đi vào cõi vĩnh hằng. Đó là lần đầu tiên con khóc mà không có Mẹ dỗ dành. Ngay đám tang của Mẹ mà con cũng không làm được gì, và rất tủi thân trước cách đối xử của mọi người. Con vẫn lặng lẽ chấp nhận. Mồ côi Cha là một lần mồ côi, mồ côi Mẹ là bảy lần mồ côi. Buồn biết bao!
Trọn đời con cảm ơn Mẹ vì nhờ cánh-đồng-Mẹ bao la mà cánh-diều-con bay lên... “Mồ côi Cha ăn cơm với cá, mồ côi Mẹ lót lá mà nằm”, câu nói thật ý nghĩa dù đứa con còn nhỏ hay đã lớn, vì đứa con vẫn “nhỏ dại” đối với Mẹ và luôn cần sự yêu thương của Mẹ.
May mắn thay những ai còn Mẹ để tận hưởng hạnh phúc!
TRẦM THIÊN THU