LẮNG NGHE LỜI THÌ THẦM

Chỉ khi nào con người biết quen thân với thâm tâm mình, lúc đó mới có thể gặp gỡ người khác được.

Một giáo sư chuyên về nghệ thuật đúc giấy làm hình, một nghệ thuật lâu đời của người Nhật kể lại như sau:

Hôm ấy tôi được mời đến biểu diễn tại trường đại học kỷ thuật tại một thành phố bên Nhật Bản, tôi chuẩn bị đem theo chừng vài trăm con chim sếu bằng giấy màu đã được gấp sẵn để tặng cho khách đến thăm gian hàng của tôi. Trước ngày lên đường, trong khi thu xếp hành lý, tôi nghe như có tiếng thì thầm bảo tôi: Dùng tờ giấy kẽm màu vàng, làm một con chim sếu vàng đem theo với tôi. Tiếng thì thầm thúc đẩy tôi cách mãnh liệt làm tôi phải đi tìm trong đống giấy một tờ giấy kẽm màu vàng bóng láng. Tôi tự nhủ, mà tại sao tôi lại phải dùng giấy bóng làng này cho khổ công khổ sức, loại giấy màu thường dễ xếp hơn nhiều, nhưng tiếng nói kia trong tôi cứ tiếp tục thầm thì thúc đẩy tôi phải dùng giấy đó, tôi bực mình lẩm bẩm một mình, tiếng đó lại bảo thêm là ngày mai tôi phải tặng con chim màu vàng bóng láng đó cho một người đặc biệt, nhưng người đó là ai mới được chứ? Rồi sẽ biết sau. Tiếng nói thầm ấy xem ra như ra lệnh cho tôi mỗi lúc một quả quyết hơn.


Tối hôm ấy, tôi phải mất giờ lắm mới xếp xong con chim sếu với tờ giấy màu vàng bóng láng kia. Nhưng sau cùng, tôi cũng hài lòng vì đã hoàn thành một con chim tuyệt đẹp, duyên dáng trong tư thế như sẵn sàng cất cánh bay cao, kế đó tôi cẩn thận bỏ nó vào trong hộp với 200 con chim khác bằng loại giấy thường đủ màu sắc mà tôi đã làm từ mấy tuần trước đó, sẵn sàng đem đi chưng bày biểu diễn.

Sáng hôm sau, hàng trăm người lần lượt đến trước gian hàng của tôi và hỏi về nghệ thuật xếp giấy làm chim, tôi kiên nhẫn giải thích cho từng người, xếp giấy, mở ra, rồi xếp lại. Trong số khách hàng, tôi nhận thấy có một bà đã cao niên, lúc đó tiếng thì thầm trong tôi mách bảo tôi rằng: Người đặc biệt chính là bà ấy, tôi chưa gặp bà bao giờ và bà cũng không nói một lời nào, bà chỉ đứng yên lặng quan sát việc tôi làm, tôi thoáng nhìn bà rồi đưa tay vào trong hộp lấy con chim sếu bằng giấy kẽm màu vàng láng bóng trao cho bà và nói:

-         Thưa bà, tôi không biết sao, nhưng có tiếng thì thầm trong tôi bảo tôi tặng bà con chim sếu này. Ðó là biểu tượng của bình an.

Bà cụ không nói một lời nào, chỉ giơ tay đỡ lấy con chim bé bỏng và nâng niu nó trong lòng hai bàn tay khác nào con chim sống thật vậy. Tôi ngước mắt nhìn gương mặt đượm nét buồn của bà và nhận ra cặp mắt bà đã đỏ hoe vì đẫm lệ, một lúc sau bà cụ nhẹ nhàng giơ tay gạt nước mắt rồi nghẹn ngào nói:

-         Nhà tôi qua đời cách đây hai tuần, hôm nay là lần đầu tiên tôi bước chân ra khỏi nhà sau ngày an táng nhà tôi. Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm 50 năm ngày thành hôn, ngày lễ vàng hôn phối của chúng tôi.

Vừa nói tay bà cụ vừa nâng niu con chim giấy vàng với tất cả sự trìu mến khác nào đứa con yêu dấu nhất của bà. Bà cụ ngước mắt nhìn tôi nói tiếp:

-         Cám ơn ông đã tặng cho tôi món quà quí giá và đầy ý nghĩa sâu xa này, bây giờ tôi có thể biết chắc rằng: nhà tôi đã ra đi và đang an nghỉ trong bình an. Ông thấy đó, tiếng nói thì thầm đã thôi thúc trong lòng ông là tiếng nói của Chúa và tôi biết rằng đây là món quà quí nhất đối với tôi trong ngày kim khánh hôm nay. Cám ơn ông đã biết lắng nghe tiếng thì thầm trong tâm lòng ông.

Quả thật, tôi không bao giờ quên lời bà cụ, và từ ngày đó tôi học được bài học khôn là luôn lắng nghe tiếng nói thì thầm bên trong, cả khi tôi không hiểu được hết lý do tại sao nữa.
*
* *
Quí vị và các bạn thân mến,

Biết lắng nghe là cả một nghệ thuật cao đẹp, là trường học khôn ngoan trong đời sống con người, nhưng rất tiếc là môi trường xã hội ngày nay lại quá ồn ào với mọi thứ tiếng động, điếc tai chỉ làm xáo động tâm hồn và bóp ngạt dần tiếng thì thầm trong ta. Tuy sống giữa xã hội xô bổ, nhưng sở dĩ con người ngày nay cảm thấy cô đơn hiu quạnh là vì họ không còn biết lắng nghe chính mình nên cũng không biết lắng nghe những người sống chung quanh họ nữa, họ tưởng rằng những tiếng động bên ngoài có thể làm im đi những xáo trộn bên trong, nhưng nó chỉ làm cho con người thêm xa lạ với chính mình và với người khác. Trái lại, chỉ khi nào con người biết quen thân với thâm tâm mình, lúc đó mới có thể gặp gỡ người khác được.

Lạy Chúa, Chúa hiện diện ngay trong tâm hồn con, nhưng con lại dại dột đi tìm kiếm Chúa nơi những cái bên ngoài con. Chúa nói thầm trong đáy lòng con, nhưng lắm lúc con lại bưng tai giả điếc làm ngơ.
Xin Chúa dạy con biết dừng lại trước cửa nhà nội tâm con, biết nhận ra tiếng Chúa và biết mau mắn tuân theo những gì Chúa chỉ bảo cho con, cả khi con không hiểu gì, cũng chẳng thấy rõ điều chi trước mắt con.
Ước chi mỗi tối đến, con có thể lên giường ngủ an bình, bởi vì trong ngày con đã không từ chối Chúa điều gì, cũng không làm chi phiền lòng tha nhân của con. Amen.

Previous Post Next Post