CHIỀU LÒNG CON NGƯỜI

Để chiều lòng con người quả thật khó vô cùng. Trước khi lấy vợ lấy chồng, người ta đã phải lặn lội tìm kiếm trong vô số bao nhiêu cô cậu trên thế gian cho ý hợp tâm đầu, đã trải qua đủ mọi thứ lễ nghi: nào là chạm ngõ, nào là đính hôn để có cơ hội thăm dò tính nết của nhau trước khi ăn đời ở kiếp với nhau. Ấy thế mà rồi tình duyên vẫn cứ đổ bể ầm ầm. Thì ra chiều chuộng con người đâu phải dễ !


Mà đâu phải chỉ có con người. Các giống vật khác cũng vậy. Thế nên, tiếng than van ầm ĩ cả đất trời. Thượng Đế cũng chịu hết nổi. Một ngày kia, Thượng Đế mới cho triệu tập đại hội muôn loài trên thế gian để giải quyết mọi khiếu nại một lần cho xong. Ông Trời phán bảo:

-- Tiếng ta thán của mọi loài đã thấu đến tai Ta. Nay Ta họp toàn thể chúng sinh lại, và ban cho các ngươi một ân huệ cuối cùng. Nếu loài nào không đồng ý với Ta về cách tạo dựng nên cơ thể của mình, thì có quyền đề nghị Ta sửa chữa lại. Tất cả nghe rõ chưa ?

Mọi loài nghe vậy thì khoái chí hớn hở nhìn nhau. Nhưng thật lạ lùng, sau đó thì ai nấy đều câm như hến. Cuối cùng, Ông Trời lại phải cạy miệng từng loài để chúng chịu phát biểu. Ông Trời chỉ định một chú khỉ, buộc nó phải nói xem sao, chứ cái loài khỉ này thì ngày thường vốn dĩ nhiều chuyện kêu ca đòi hỏi lắm cơ mà ! Khỉ bèn gãi đầu gãi tai một lúc, rồi khúm núm tâu:

-- Muôn tâu Thánh Thượng ! Thần chẳng thấy mình có gì là khuyết điểm cả ạ ! Bệ hạ đã cho thần đôi tay dài, thân mình lại nhanh nhẹn nhẹ nhàng. Nhờ đó, thần mặc sức tung hoành, nhảy nhót khắp chốn rừng xanh. Có phiền chăng là thần nhìn cái anh chàng voi kia, anh ta nặng nề ì ạch, đi tới đâu là núi lở đất lún. Thần muốn xin bệ hạ sửa lại cho anh ta nhờ, mà bọn thần cũng đỡ khổ !
Ông Trời quay sang chú voi, ân cần hỏi ý:

-- Này chú voi, thế người có muốn Ta sửa chữa một bộ phận nào đó trong thân xác nhà ngươi không ?

Voi nhà ta nãy giờ ức lắm, lườm chú khỉ một cái rồi mới xếp tai hạ vòi xuống, kính cẩn trả lời Ông Trời:

-- Bẩm Bệ Hạ, anh khỉ ban nãy trình bày không đúng sự thật đâu ạ. Ngược lại là đàng khác ! Chính nhờ thân hình vĩ đại Bệ Hạ đã ban cho thần mà thần được muôn loài kính nể trọng vọng. Vì thế, bản thân thần rất lấy làm tự hào về những gì Bệ Hạ đã ban tặng. Có chăng là thần thương hại cho cái chú chuột chù kia, vừa nhỏ con, vừa hôi hám, lại vừa gian manh, loài nào cũng ghét !

Đến lượt chuột chù lên tiếng, nó cũng không quên nguýt dài anh chàng voi một cái dài thậm thượt:

-- Muôn tâu Thánh Thượng ! Chính nhờ thân hình bé nhỏ mà thần chui chỗ nào cũng lọt cả. nhất là được sa vào đúng cái hũ gạo nếp thì quả thật hạnh phúc khôn lường. Còn về cái mùi hôi của thần mới là số dzách chứ ạ, nhờ nó mà mọi loài phải tránh cho xa, chẳng dám hó hé ăn hiếp thần, có khi còn rùng mình khiếp sợ nữa là đàng khác ! Có chăng là loài người kia kìa, sao mà họ lắm chuyện thế không biết ! Vợ chồng với nhau mà cứ cãi vã suốt ngày. Còn khi ra ngoài xã hội thì họ lại cắn xé, chửi bới và giết hại nhau không thương tiếc !

Lập tức Thượng Đế cho vời một đấng nam nhi ra trình diện:

-- Sao ? Nhà ngươi có điều gì than van khiếu nại về con người của ngươi không thì bảo ?

Người đàn ông chắp tay xá dài rồi tâu:

-- Dạ, trọng kính Đức Thượng Đế, thần thấy mọi bộ phận trên người của thần đều hoàn hảo cả ạ. Có chăng là thần thấy cái cặp lông mày Thượng Đế đã làm ra cho bà xã của thần thật đúng là vô tích sự ! Bả đi thẩm mỹ viện cạo sạch đi rồi đem tô màu lên, trông cứ như là đeo mặt nạ ấy ! Khiếp lắm ạ !

Đến lượt người đàn bà te te chạy vội ra, mặc dù đang bụng mang dạ chửa. Bà ta hậm hực lắm, mới thưa với Ông Trời rằng:

-- Dạ, thưa Thánh Thượng, xin thứ lỗi cho, cái ông xã con đúng là ngu si đần độn mới nhận xét về thần như thế, con chỉ muốn làm đẹp thêm những gì Ngài đã ban cho con mà thôi. Phần con, con xin khiếu nại là cánh phụ nữ chúng con phải mang nặng đẻ đau, còn ông xã con và cánh đàn ông thì lúc nào cũng phây phây ra !

Ông Trời nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi phán:

-- Xem ra chỉ có con người là lắm chuyện nhất ! Được rồi, Ta quyết định rằng từ nay, các bà bầu thì mang nặng, còn các “ông bầu” thì phải đẻ đau cho nó công bằng !

Bà bầu nhà ta nghe vậy thì khoái chí nhẩy cà tửng, khiến đứa bé trong bụng đòi chui ra ngay, sớm hơn dự kiến ! Thế là Ông Trời ra lệnh đưa hai vợ chồng con người vào bệnh viện cấp kỳ, lại cho các bác sĩ phụ khoa của hoàng cung đem đồ nghề ra đỡ đẻ. Lạ thay, ông chồng đứng ngay đó mà không thấy đau đớn gì cả. Bà vợ ngạc nhiên hỏi chồng mình:

-- Ủa, sao ông vẫn bình chân như vại thế ?

Nghe hỏi thì bỗng dưng ông chồng ôm bụng òa lên khóc như con nít, vừa khóc vừa lạy Ông Trời lia lịa:

-- Thôi, thôi, con xin cắn cỏ ngậm vành lạy Thượng Đế, chuyện nào chuyện nấy xin Ngài cứ để yên như cũ cho con nhờ ! Tuy bề ngoài mọi người không ai thấy con lo lắng đau khổ khi vợ con đẻ, nhưng thật sự là con khổ tâm khổ trí, bủn rủn cả tay chân, vã mồ hôi hột mỗi khi đứng chờ ngoài cửa phòng bảo sanh chờ tin vợ con sinh nở. Tại sao con là chồng của bà xã con, là tía mấy đứa con trai con gái của con mà con lại không chia sẻ nỗi đau của vợ con chứ ? Thôi, thôi, xin Thượng Đế đừng có chiều lòng con người nữa. Cái gì Ngài đã sắp đặt đều có cái lý của nó hết ạ !

Đến lúc này thì Ông Trời ngửa cổ cười khanh khách:

-- Thì ra muôn loài đều chỉ là một lũ thương vay khóc mướn cả. Việc mình không lo, toàn đi lo chuyện bàn dân thiên hạ. Cứ thế mà đâm ra cãi cọ bon chen, hiềm khích xích mích với nhau, rồi oán ghét căm thù nhau, đưa tới chiến tranh xô xát không ra đâu vào đâu cả. Đúng là Sách Thánh nói quả không sai: “Ngươi chỉ nhìn thấy cọng rác bé xíu nơi con mắt người khác, mà lại chẳng thấy cái xà nhà to tướng nằm ngay trong mắt mình !” Thôi thế từ nay, vẫn đâu vào đó nhé ! Cho các ngươi tất cả lui ra, cấm không được càu nhàu ta thán gì nữa !

Ghi lại từ INTERNET 1998.
Trích từ : "Nối lửa cho đời" tuyển tập số 2
Previous Post Next Post