Chí lý !!!


Truyện cười “chí lý” của các vĩ nhân
Voltaire
Vua Phổ Frederic Đệ nhị mời Voltaire đến thăm cung điện. Rất nhiều quan trong triều đình thèm muốn sự ưu đãi này của vua Phổ đối với nhà văn. Một vị cận thần đặc biệt rất ghen tị với Voltaire đã viết trên cửa ra vào của nhà văn một dòng chữ rất to: “Chó đểu”.
Voltaire đoán ra ngay kẻ muốn lăng mạ mình. Ngay lập tức, ông trở lại nhà gã cận thần nọ và nói rất lịch sự với gã:
– Thưa ngài, tôi xin lại thăm đáp lễ ngài. Tôi đã được đọc “danh thiếp tên ngài” trên cửa nhà tôi. Tôi vô cùng tiếc là đã không ở nhà khi ngài đến thăm!
Bernard Shaw
Bernard Shaw vốn gầy gò, khắc khổ, trông có phần “hom hem”. Trong một buổi họp mặt, có một chính trị gia béo tốt, hồng hào, y phục sang trọng và trang sức rất đắt tiền tới gặp và trêu:
– Này ông, người nước ngoài nào mà nhìn thấy ông thì chắc họ sẽ nghĩ dân Anh phải chịu đói kém, khổ sở lắm!
Bernard Shaw thản nhiên:
– Và rồi khi nhìn sang ông, họ hiểu ngay nguyên nhân của sự đói khổ đó là do đâu!
Albert Einstein
Albert Einstein nói về thuyết tương đối của mình, có một anh chàng đa nghi nên hỏi:
– Trí thông minh của người mạnh khỏe như tôi không thể chấp nhận những cái mà nó không nhìn thấy.
Einstein đứng im lặng một lúc rồi trả lời:
– Được, điều đó có vẻ có lý lắm. Bây giờ ông đặt trí thông minh của mình lên bàn để tôi có thể tin đó là sự thật.
Winston Churchill
Winston Churchill vốn chẳng được phụ nữ Anh yêu mến. Có một bà nói thẳng với ông:
– Nếu tôi là vợ ông, tôi sẽ cho ông uống thuốc độc.
Winston Churchill cười:
– Nếu tôi là chồng bà, tôi sẽ uống nó ngay!
Hans Poelzig
Kiến trúc sư Hans Poelzig nổi tiếng ở Dresden (Đức) trong thập niên 1930, ông có tên trong Hội đồng thành phố nhưng ít khi tham dự những cuộc họp. Một hôm, trong cuộc họp hội đồng có người phát biểu:
– Giáo sư Poelzig, ủy viên hội đồng nhân dân Thành phố, rất ít khi có mặt trong các buổi họp.
Kiến trúc sư Hans Poelzig không khoan nhượng, trả đũa ngay:
– Các ông sử dụng cái đầu hay cái đít của tôi?
Moritz Saphir
Một nhà thơ vốn ghét Moritz Saphir nên dè bỉu:
– Thưa ngài Saphir, ngài viết chỉ vì tiền. Còn tôi viết vì danh dự.
Ông từ tốn đáp:
– Mỗi chúng ta viết vì cái mà chúng ta thiếu!

Post a Comment

Previous Post Next Post