I. GỢI Ý:
Tinh thần tổ chức kỷ luật đối với cấp trên là bổn phận của một thủ lãnh, một Người Trưởng. Nhưng tinh thần ấy không bao giờ lại là tinh thần ve vuốt, nịnh hót, luồn cúi. Thường thường, những người quá săn đón bề trên lại là những người đòi hỏi cấp dưới một cách quá đáng. Điều này đi ngược lại với quan niệm về lãnh đạo.
Người Trưởng phải là người biết tôn trọng giá trị của con người, giá trị của bề trên cũng như giá trị của cấp dưới.
Có 2 động cơ khiến chúng ta tuân lệnh bề trên:
§ Động cơ tình cảm: Chúng ta vâng lời bề trên vì tin tưởng người ấy, vì người ấy biết làm cho chúng ta phấn khởi, hăng say. Tắt một lời, vì chúng ta thích người ấy.
§ Động cơ lý trí: Chúng ta vâng lời bề trên vì ý thức rằng nhiệm vụ của người ấy là phối hợp những cố gắng của tập thể để hướng về một mục tiêu nhất định.
Trên thực tế, 2 động cơ này không mâu thuẫn đối kháng . Tốt nhất là cả hai cùng tồn tại một lúc. Nhưng điều cần lưu ý là động cơ thứ hai phải là động cơ nền tảng và phải được đặt ưu tiên. Nếu chúng ta chỉ vâng lời bề trên vì người ấy có một nhân cách xứng đáng, thì rủi một ngày nào đó, vì một lý do khách quan, người ấy không còn như xưa, chúng ta sẽ cảm thấy mình bị lừa gạt.
Dù sao đi nữa, vâng lời một người chỉ vì nhân cách của người ấy thường là dấu hiệu cho thấy chính mình chưa có lòng tự trọng cao. Người Trưởng nào phải dựa vào nhân cách của cấp trên mới có thể vâng lệnh, người đó là một người thiếu cá tính, và sẽ dẫn đến tình trạng dựa vào uy tín người cấp trên để hành động, để quyết định. Một người như thế khó mà trưởng thành về mặt tâm lý.
Vì vậy, một Người Trưởng biết tự trọng thì sẵn sàng vâng lời cấp trên mà không cần ai thuyết phục hay vỗ về. Có như thế, Người Trưởng mới có tinh thần tự trọng. Điều này thật cần thiết, vì nếu Người Trưởng không biết tự trọng thì không thể nào mong mỏi người khác tôn trọng mình, và những người khác đó, trước tiên, chính là các thành viên trong nhóm mình chịu trách nhiệm.
II. CÂU HỎI TỰ KIỂM:
1. Thái độ cộng tác của bạn có khác nhau khi cấp trên có mặt và cấp trên vắng mặt không ? Nếu có, thì vì sao có sự cách biệt đó ?
2. Bạn có chăng cái khuynh hướng không muốn thi hành mệnh lệnh của người mình không ưa, thậm chí là còn muốn làm ngược lại, dù bạn không thấy lệnh ấy có gì sai ?
3. Bạn có hiểu rằng: tuân lệnh không phải là phục tùng một cách tiêu cực, nhưng là sự hợp tác tích cực với cấp trên vì quyền lợi của tập thể không ?
4. Bạn có suy nghĩ thật kỹ về một lệnh trước khi truyền nó đi, để biến nó thành một lệnh của chính mình ban ra không ?
5. Bạn có biết rằng: người tự trọng không phải là người nhiều tự ái, nhưng lại chính là người nhiều tự tin ?
6. Bạn có khuynh hướng quá nhún nhường trước bề trên, và lại quá đòi hỏi cấp dưới chăng ?
7. Khi bạn yêu cầu tập thể của mình làm tốt một nhiệm vụ thì chỉ vì bạn muốn giữ uy tín mình với bề trên hay vì bạn nghĩ đến quyền lợi tập thể ?
III. ĐỀ TÀI THẢO LUẬN:
Tại sao một con người tự trọng lại vâng lời cấp trên vì lý trí hơn là vì tình cảm ? Tại sao vâng lời một cách mù quáng thường làm giảm uy tín của mình và đem bất lợi đến cho tập thể ?
IV. RÈN LUYỆN:
Đối với cấp trên, bạn hãy giữ thái độ đúng mức, không khép nép sợ hãi; trả lời khẳng khái, nhìn thẳng vào mặt cấp trên; phát biểu chính xác, không để tình cảm dính vào.
V. PHƯƠNG CHÂM SỐNG:
Thân mẫu Đức Giê-su nói với gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” ( Ga 2, 5 ).
Tinh thần tổ chức kỷ luật đối với cấp trên là bổn phận của một thủ lãnh, một Người Trưởng. Nhưng tinh thần ấy không bao giờ lại là tinh thần ve vuốt, nịnh hót, luồn cúi. Thường thường, những người quá săn đón bề trên lại là những người đòi hỏi cấp dưới một cách quá đáng. Điều này đi ngược lại với quan niệm về lãnh đạo.
Người Trưởng phải là người biết tôn trọng giá trị của con người, giá trị của bề trên cũng như giá trị của cấp dưới.
Có 2 động cơ khiến chúng ta tuân lệnh bề trên:
§ Động cơ tình cảm: Chúng ta vâng lời bề trên vì tin tưởng người ấy, vì người ấy biết làm cho chúng ta phấn khởi, hăng say. Tắt một lời, vì chúng ta thích người ấy.
§ Động cơ lý trí: Chúng ta vâng lời bề trên vì ý thức rằng nhiệm vụ của người ấy là phối hợp những cố gắng của tập thể để hướng về một mục tiêu nhất định.
Trên thực tế, 2 động cơ này không mâu thuẫn đối kháng . Tốt nhất là cả hai cùng tồn tại một lúc. Nhưng điều cần lưu ý là động cơ thứ hai phải là động cơ nền tảng và phải được đặt ưu tiên. Nếu chúng ta chỉ vâng lời bề trên vì người ấy có một nhân cách xứng đáng, thì rủi một ngày nào đó, vì một lý do khách quan, người ấy không còn như xưa, chúng ta sẽ cảm thấy mình bị lừa gạt.
Dù sao đi nữa, vâng lời một người chỉ vì nhân cách của người ấy thường là dấu hiệu cho thấy chính mình chưa có lòng tự trọng cao. Người Trưởng nào phải dựa vào nhân cách của cấp trên mới có thể vâng lệnh, người đó là một người thiếu cá tính, và sẽ dẫn đến tình trạng dựa vào uy tín người cấp trên để hành động, để quyết định. Một người như thế khó mà trưởng thành về mặt tâm lý.
Vì vậy, một Người Trưởng biết tự trọng thì sẵn sàng vâng lời cấp trên mà không cần ai thuyết phục hay vỗ về. Có như thế, Người Trưởng mới có tinh thần tự trọng. Điều này thật cần thiết, vì nếu Người Trưởng không biết tự trọng thì không thể nào mong mỏi người khác tôn trọng mình, và những người khác đó, trước tiên, chính là các thành viên trong nhóm mình chịu trách nhiệm.
II. CÂU HỎI TỰ KIỂM:
1. Thái độ cộng tác của bạn có khác nhau khi cấp trên có mặt và cấp trên vắng mặt không ? Nếu có, thì vì sao có sự cách biệt đó ?
2. Bạn có chăng cái khuynh hướng không muốn thi hành mệnh lệnh của người mình không ưa, thậm chí là còn muốn làm ngược lại, dù bạn không thấy lệnh ấy có gì sai ?
3. Bạn có hiểu rằng: tuân lệnh không phải là phục tùng một cách tiêu cực, nhưng là sự hợp tác tích cực với cấp trên vì quyền lợi của tập thể không ?
4. Bạn có suy nghĩ thật kỹ về một lệnh trước khi truyền nó đi, để biến nó thành một lệnh của chính mình ban ra không ?
5. Bạn có biết rằng: người tự trọng không phải là người nhiều tự ái, nhưng lại chính là người nhiều tự tin ?
6. Bạn có khuynh hướng quá nhún nhường trước bề trên, và lại quá đòi hỏi cấp dưới chăng ?
7. Khi bạn yêu cầu tập thể của mình làm tốt một nhiệm vụ thì chỉ vì bạn muốn giữ uy tín mình với bề trên hay vì bạn nghĩ đến quyền lợi tập thể ?
III. ĐỀ TÀI THẢO LUẬN:
Tại sao một con người tự trọng lại vâng lời cấp trên vì lý trí hơn là vì tình cảm ? Tại sao vâng lời một cách mù quáng thường làm giảm uy tín của mình và đem bất lợi đến cho tập thể ?
IV. RÈN LUYỆN:
Đối với cấp trên, bạn hãy giữ thái độ đúng mức, không khép nép sợ hãi; trả lời khẳng khái, nhìn thẳng vào mặt cấp trên; phát biểu chính xác, không để tình cảm dính vào.
V. PHƯƠNG CHÂM SỐNG:
Thân mẫu Đức Giê-su nói với gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” ( Ga 2, 5 ).