Headlines
Loading...
MẶC LẤY CÁI NHÌN CỦA CHÚA

MẶC LẤY CÁI NHÌN CỦA CHÚA

“Người phong cùi phải ở riêng ngoài trại” ( Lv 13, 46 ). Đó là luật Lêvi, mà đến thời Chúa Giêsu, người Do Thái vẫn còn áp dụng. Bởi vậy mới có chuyện Chúa Giêsu gặp một người cùi trên đường đi, chứ không gặp tại nhà, hay trong làng.

Anh ta “đến”, “quỳ xuống” “van xin” Chúa chữa cho lành. Đặc biệt là lời “van xin” của anh ta có câu mở đầu rất khác thường: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch”. Câu điều kiện này được đặt ra trong tâm trạng bị bỏ rơi của thân phận người mắc bệnh cùi, trong bối cảnh những người khác không ai muốn và cũng không ai có thể làm cho anh ta nên sạch.

Thấy được lòng tin của anh, cảm được nỗi khổ đau của anh, và nhất là đúng ý vinh danh Thiên Chúa, Chúa Giêsu đã nói ngay, không chần chờ: “Ta muốn. Anh hãy khỏi bệnh”.

Như thế là Chúa Giêsu cũng lại có cái khác thường: không ngại tiếp xúc với người phung cùi, mà hơn thế nữa, Chúa thương và chữa lành bệnh cho anh ta.

Động thái căn bản của Đức Tin nơi người cùi là “đến”, “quỳ xuống”, “van xin” có thể làm cho chúng ta bỗng giật mình và hổ thẹn vì cách sống Đức Tin của chính mình hôm nay.

Bởi có thể chúng ta đã ngàn lần đến với Chúa, nhưng thử hỏi được mấy lần đến vì Lòng Tin. Các việc đạo đức tham dự Thánh Lễ, Xưng Tội, Rước Lễ… vẫn thực hiện như một thói quen, hoặc vì giữ luật hơn là vì lòng Tin Cậy Mến.

Hình ảnh người bệnh cùi về thể lý, còn là biểu trưng cho những bệnh hoạn tội lỗi trong tâm hồn con người. Lời Chúa muốn mời gọi chúng ta đổi mới cái nhìn, đổi mới cách cư xử không chỉ đối với những người đau yếu bệnh tật thể lý mà còn đối với những người đang sống trong tình trạng tội lỗi, bệnh tật nơi tâm hồn. Lời Chúa còn mời gọi chúng ta nhìn vào lòng mình để kiểm tra những bệnh tật tâm linh, sớm nhận ra, và “đến”, và “quỳ xuống”, và “van xin” Chúa chữa cho lành.

Hãy mặc lấy cái nhìn của Chúa. Hãy mặc lấy tâm tình của Chúa. Xin đừng chủ quan lấy ý gian tà của mình mà áp đặt rằng đó là ý Chúa. Xin đừng xem phán xét thiển cận của mình là phán xét ngay thẳng đúng đắn theo ý Chúa. Xin đừng lên án, loại trừ ông nọ bà kia và cho là họ tội lỗi, họ phá hoại, mà hãy xem lại mình đang mặc lấy cái nhìn của Chúa, ý nghĩ của Chúa hay là cái nhìn, ý nghĩ của thần dữ kiêu ngạo tiềm ẩn sâu kín trong lòng. Lòng kiêu ngạo của con người đã làm đui chột cái nhìn của Đức Ái, đã làm nghẽn mạch tấm lòng chạnh thương, biến dạng trái tim thành một khối đá vô cảm, một tảng băng lạnh lùng. Lòng kiêu ngạo của mỗi con người đã góp phần phá hoại Hội Thánh.

Hãy mặc lấy cái nhìn của Chúa Giêsu và đến với những người khổ đau bệnh tật hoặc tội lỗi, có thể chúng ta gặp được không ít những người đang “đến”, đang “quỳ xuống” và đang “van xin” Chúa ngay trong nhà mình, trong những khu ổ chuột, trong bóng đêm lầm lũi, ngay cả trong lúc cơ cầu nguy khốn nhất: Những tín hữu rất tầm thường đang đối diện với sự chết cận kề của người thân không thầy không thuốc, hoặc đang đối diện với cảnh ngục tù giam hãm đời mình vì đã trót một lần lầm lỗi công khai. Xin đừng đóng vai những “tội nhân chưa công khai” lên án những “tội nhân công khai” cách thậm tệ. Trong đó, hẳn có bạn, có cả tôi.

Hy vọng, một lúc nào đó, bạn bắt gặp trong bóng đêm, dưới ngọn đèn dầu leo lét cháy, có một người đang quỳ lâu giờ để van xin lòng thương xót Chúa. Họ biết mình có tội. Họ đang thành tâm sám hối. Họ đang đặt mình đối diện với Thiên Chúa. Họ đã “đến, quỳ xuống và van xin” với lòng Tin Mến cách chân thành. Khinh bỉ họ được sao ? Loại trừ họ sao ? Ai phong cùi hơn ai ? Thiết tưởng, họ đang là những người tin mãnh liệt nhất. Chưa chắc những người nổi tiếng là đạo đức kia đã có được Lòng Tin như họ.

Ngôi chùa và nhà thổ đối diện nhau. Vị thiền sư bên chùa lúc nào cũng nghĩ đến cô gái điếm và những việc xấu xa kia, rồi sinh ra thái độ coi khinh kẻ tội lỗi. Còn cô gái điếm dõi mắt nhìn ngôi chùa, nhìn vị thiền sư mà lòng vẫn ước ao được an bình thanh thoát. Hai cõi lòng, hai con người, biết ai thánh thiện hơn ai ?

Ấy vậy, chuyện ngược đời vẫn xảy ra: chắc chi mình đã tinh tuyền, đạo đức, thánh thiện, mà lại khinh khi xem thường anh em, nhất là đối với những người nguội lạnh, rối rắm, biếng nhác, hay chỉ cố gắng giữ đạo cho qua ngày.

Tôi có quen biết anh hai P. người ở Sàigòn, đang sống ở quận Tân Phú. Trong hoàn cảnh thực khó xử, vợ anh bỏ đi sau năm 1975. Anh đã phải sống trong tình trạng rối với người vợ mới trong hơn 30 năm vừa qua. Đối với anh, điều này cũng có nghĩa là hơn 30 năm khao khát các Bí Tích. Anh vẫn đọc kinh, dự lễ, và nhất là dạy Giáo Lý Dự Tòng cho chị bấy lâu nay. Con cái anh theo đạo ngoan ngoãn, cũng tham gia các hội đoàn cách sốt sắng. Tuy vậy, anh vẫn không thể giấu nổi nỗi mặc cảm với mọi người. Mỗi Chúa Nhật đi dự Thánh Lễ, anh lặng lẽ đi, lặng lẽ về như sợ ánh mắt của mọi người. Mấy năm gần đây, những anh em Legio thường xuyên thăm gia đình anh, anh được ủi an và rõ ràng là anh cảm nhận rằng Chúa đã động lòng. Bây giờ, mỗi lần ghé thăm nhà anh, thấy anh chị đọc kinh gia đình, đọc kinh Lòng Chúa Thương Xót, mà lòng tôi bỗng thẹn.

Trong gia đình, ngoài làng xóm, nơi trường học, nơi công sở… hôm nay, việc “mặc lấy cái nhìn của Chúa” chắc hẳn có một sức mạnh cứu rỗi, sức mạnh của việc Truyền Giáo và Tái Truyền Giáo vậy.

Lạy Chúa, Chúa đã đến để cứu chữa những tâm hồn tan nát đau thương. Xin cho chúng con mặc lấy cái nhìn của Chúa, ý nghĩ của Chúa, mà đối xử với nhau bằng tình yêu thương, lòng khoan dung độ lượng. Và tha thiết hơn, xin Chúa ban cho chúng con biết mình là người tội lỗi hơn ai hết, cần “đến, quỳ xuống, mà van xin” Chúa chữa lành khẩn cấp hơn ai hết. Amen.

PM. CAO HUY HOÀNG, 10.2.2012