Headlines
Loading...
THƠ Vui (Biếm)

THƠ Vui (Biếm)


BỨC XÚC THƠ
Em chảnh hơn tôi tưởng
Tính bướng bỉnh và dáng đỏng đảnh kiêu sa
Như chiếc xe đời mới vụt qua
Rú ga đinh tai nhức óc
      Quần áo te tua như con bạch tuộc
      Tóc highlight chỗ nâu chỗ vàng
      Môi mắt “tím bầm” kiểu Hàn quốc
      Khiến tôi thảng thốt, rùng mình
Có lẽ chế độ mẫu hệ sắp lên ngôi
Vì Việt Nam đang mất cân bằng giới tính
Em “bặm trợn” ra oai truyền lệnh
Gã đan ông như tôi dám làm gì?
      Tôi cũng ngang đâu có vừa
      Quyết vùng lên ngay trong Ngày Phụ Nữ
      Bởi em khác gì sư tử
      Tôi quyết trở thành… thợ săn!
TRẦM THIÊN THU

CHUYỆN “VĂN MINH” !
Sài-gòn thành phố văn minh
Bảng “phường văn hóa” treo quanh phố phường
Một thời Hòn ngọc Viễn Đông
Vậy mà có những điều trông thấy… buồn!
Nào là xe kẹt triền miên
Kênh rạch ô nhiễm, nước đen hôi rình
Nào là nước ngập mông mênh
Ôi chao, lô cốt “ngông nghênh” choán đường
Rồi thêm mạng nhện mịt mùng
Dây chằng chịt đủ loại giăng rối mù
Còn dân xả rác vô tư
Tràn lan ăn nhậu, vỉa hè còn đâu!
Nhà như ổ chuột, thấy rầu
Ăn xin tràn ngập, nơi nào cũng… xin
Công khai bài bạc ăn tiền
Ngã tư quảng cáo thêm phiền “tờ rơi”
Qua chiến dịch rồi lại thôi
Đánh trống bỏ dùi, có cũng như không!
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 27/7/2011

CHUYỆN XĂNG DẦU
Hết xăng rồi lại tới dầu
Làm nhân dân phải “đau đầu” ngày đêm
Đua nhau tăng giá liên miên
Nam, phụ, lão, ấu “phát điên” từng ngày
Sóng thần, động đất đã đầy
Lại thêm “bão giá” làm cay lòng người
Đất trời ơi! Hỡi đất trời!
Khổ này ai thấu cho đời dân đen?
Làm sao no ấm nhân dân
Làm sao xóa đói để dân bớt nghèo?
Xăng tăng, vật giá tăng theo
Dân nghèo lại phải càng nghèo. Khổ chưa!
Xin “Thần Giá” xuống mau đi
Kẻo dân chết hết còn chi dân mình!
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 30/3/2011

EM VẪN CHỜ
Tài xế xe tải ơi!
Lái đường xa mệt lắm
Hãy dừng chân thư giãn
“Em út” chờ anh ơi!
Dọc đường có nhiều nơi
Dốc Đá Trắng, Dốc Thị (1)
Đèo Cù Mông, Đèo Cả (2)
Rồi quán cơm “Em Đi” (MD)
Hoặc Sông Cầu, Núi Le (3)
Hoặc Ròn, Voi, Cầu Rác (4)
Anh muốn cảm giác khác
Mời đến Đèo Bình Đê (5)
Ở đâu cũng “ép-phê”
Chỉ cần anh thoải mái
Nếu anh còn e ngại
Xa hơn có Dốc Xây (6)
Em vẫn chờ anh đây
Đừng để em cô độc
Cuộc đời là thoáng chốc
Cứ “vui vẻ”, anh ơi!
­TRẦM THIÊN THU
(1) Khánh Hoà, (2) Bình Định, Khánh Hoà, (3) Hàm Tân
(4) Phú Yên, Xuyên Mộc, (5) Quảng Bình, Hà Tĩnh, (6) Thanh Hoá

MẤT ĐỀ
Con gái bây giờ thích phô trương
Áo quần mặc đó – Có như không
Hở sau, hở trước, thiếu trên, dưới
Mỏng mảnh dây đeo ở lưng chừng
     Con gái bây giờ khoái bạc tiền
     Lấy chồng Hàn quốc hoặc Đài loan
     Ngoại kiều thất nghiệp còn “ngon” chán
     Cái “mác” dù sao cũng vẫn… hơn!
Con gái ngày xưa quý yêu chồng
Dẫu chồng áo rách vẫn cứ thương (*)
Ngày nay con gái thời “mở cửa”
Anh thiếu bạc tiền chớ có hòng!
TRẦM THIÊN THU
(*) Chồng ta áo rách ta thương (Ca dao)

NÉT THƯƠNG CON GÁI
Thương em có nết ăn hàng
Bao nhiêu hàng quán quanh trường đều quen
Thương em ăn nói huyên thuyên
Xa gần đều rõ, lạ quen cũng tường
Thương em tính nết thất thường
Như Bà La Sát, cả trường đều… thua
Thương em áo ngắn, quần “bò”
Đẹp hơn Thị Nở, te tua gấu quần
Thương em con mắt lá răm
Liếc ngang liếc dọc, tóc quăn mái xù
Ôi chao, đài các tiểu thư!
TRẦM THIÊN THU

NHẦM !
Ôi, quảng cáo hàng hiệu
Nói trên gió trên mây
Thật ra chỉ lừa đảo
Nên dẻo miệng, nói hay
            Đồ chỉ là đồng, đá
            Dám “nổ” thành kim cương
            Thật to gan, lớn mật
            Dám coi trời bằng vung!
Thời vàng, thau lẫn lộn
Người tốt, xấu khó phân
Mình biết, họ nói… nhầm
Chứ nào đâu cố ý!
            Ôi dào! Chuyện… quá nhỏ
Thời nay chẳng lạ gì
            Xảy ra như cơm bữa
            Nói lắm, mỏi miệng ta!
TRẦM THIÊN THU

NÓ ĐÂY RỒI !
Người thì thích thịt chó
Kẻ thì ưa thịt cầy
Khi bạn hiền thủ thỉ
Lẽ nào lại không say!
            Dân ghiền chó thường nói:
            “Sống được ăn miếng dồi
            Chứ khi xuống âm phủ
            Làm gì có, người ơi!”
Nào là món Nhựa Mận
Nào là luộc giản đơn
Tiết canh chó thật đậm
Món nào cũng thấy ngon!
            Thêm lá mơ tím tím
            Cho điều hòa Âm Dương
            Vài người ngồi đối ẩm
            Thật thú vị vô cùng!
Một xị, rồi hai xị
Chưa thấm thía vào đâu
Chia nhau thêm xị nữa
Vẫn chẳng thấy tiên đâu!
            Cứ chén thù, chén tạc
            Chén chú với chén anh
            Trời mưa nhậu thích thật
            Đường về khuya vắng tanh!
Nhà mình sao bỗng lạ
Sao xoay hướng tứ tung?
Gọi vợ thì… hơi sợ
Thôi, hiên là thiên đường!
TRẦM THIÊN THU
Chiều mưa, 8-12-2011

NỖI TẾT NIỀM XUÂN
Mỗi khi Tết đến, Xuân về
Giá tăng vùn vụt, dân lo run người
Xuân về mong chút thảnh thơi
Mà sao chỉ thấy đất trời cuồng quay!
Lại thêm nỗi sợ từng ngày
Chẳng may ngộ độc thì “gay” vô vàn
Khắp nơi thịt thối tràn lan
Chữ TÂM không có, chữ THAM đứng đầu
Mặc cho ai có thế nào
Miễn sao tiền bạc cứ vào túi ta!
Mỗi khi Tết đến, Xuân về
Ra vào lóng ngóng vẫn chưa an lòng
Dân nghèo mong chút vui mừng
Mà sao khó quá, hóa bàng hoàng Xuân!
Người giàu cấu kết quan tham
Khổ thân cho đám dân đen khốn cùng
Năm nay là Tết con Rồng
Sao Rồng chẳng hóa thành Long, dân nhờ ?!
TRẦM THIÊN THU
Xuân Nhâm Thìn – 2012

THƠ “NỊNH” VỢ
                        Tặng quý phu quân
Hôm nay mùng Tám tháng Ba
Vì cớ sự gì em lại tức anh?
Vợ ngoan sao nổi tam bành?
Cớ sao đôi mắt long lanh lệ nhòa?
Nếu như anh lỡ sa đà
Xin em “nhỏ nhẹ” phân bua ngọn nguồn
Nếu chồng làm vợ u buồn
Xin em cứ nói tỏ tường anh nghe
Nếu anh lười biếng việc nhà
Chén anh, chén chú, bỏ bê vợ hiền
Xin em hãy nói ra liền
Em đừng để bụng mà phiền chi anh
Thưa Bà Nội Tướng gia đình
Đàn ông ưa chuyện linh tinh thôi mà
Thật lòng rất thích “cơm nhà”
Chứ nào có dám la cà dọc ngang
Hôm nay anh nói thật lòng:
Chồng xin lỗi vợ, xin nàng thứ tha
Chuyện xưa, chuyện cũ, bỏ qua
Anh hứa “xin chừa”, sẽ sống tốt hơn
Xin đền em những nụ hôn
Đắm say, cháy bỏng, nồng nàn, vợ ơi!
Bây giờ anh biết lỗi rồi
Nằm lòng: Nhất vợ, nhì trời. Ô-kê?
KHA ĐÔNG ANH
Tháng Ba – 2011

XƯA và NAY
Ngày xưa gánh lúa trĩu vai
Ông bà ta vẫn tháng ngày lớn khôn
Đã đành thời đó gian truân
Nhọc nhằn lao động tay chân lụy phiền!
Ngày nay lũ trẻ hồn nhiên
Oằn vai cõng sách vở lên lớp mình
Học hành mà hóa cực hình
Hóa thành ác mộng, học sinh kinh hồn!
Tìm con chữ cũng gian nan
Canh tân giáo dục bao lần vậy sao?
Chuyện đời thật, chẳng chiêm bao
Cố lo cải tiến mà sao… cải lùi?
Rất cần giáo dục con người
Mà sao thấy giống chuyện vui, chuyện đùa
Ráp vần chưa được chữ NGỜ
Mà sao lại đã hóa NGƠ mất rồi!
Học sinh cõng chữ cong người
Xót lòng cha mẹ bó tay, lắc đầu!
TRẦM THIÊN THU

All Rights Reserved ®