Headlines
Loading...
THƠ Lục Bát

THƠ Lục Bát


GIẤC CÔ MIÊN
Môi em đâu, mắt em đâu
Có nụ hôn nào anh muốn đặt tên
Anh khao khát dẫu một lần
Ngọt ngào say đắm trao em. Dại khờ…
Lẽ nào em mãi hững hờ
Cho anh chết lịm đam mê âm thầm
Biến thành buồn mối tình câm
Gọi em trong giấc cô miên một đời
Sao em không nói một lời
Dẫu rằng chỉ một câu thôi cũng là…
Môi ngọc ngà, mắt ngọc ngà
Em có bao giờ dành để anh hôn?
KHA ĐÔNG ANH

HẠT MƯA
Hạt mưa mang nặng phận người
Rơi vào cỏ úa những lời thi ca
Lợi danh sao cứ lọc lừa
Cuối cùng lỡ tuổi xuân thì còn đâu!
Hạt mưa mang nặng nỗi sầu
Cuốn bay theo ngọn gió chiều đi hoang
Rơi vào vùng nhớ miền thương
Khúc hát bàng hoàng những nốt ước mơ
Hạt mưa rơi xuống mùa Thu
Ướt mèm lãng mạn lời ru cuộc đời
Vòng mơ mệt lả tim người
Câu thơ số phận ngược xuôi tháng ngày
Hạt mưa luân lạc trần ai
Rơi vào bến đục thương hoài bến trong
Rủi may chi cũng mặc lòng
Hạt mưa lặng lẽ yêu thương cuộc đời
KHA ĐÔNG ANH

KHÔNG ĐỀ
Giật mình anh vỡ chiêm bao
Em về bất chợt ngả vào câu thơ
Sao em lại lấy chồng xa
Cha yếu, mẹ già, cơm nước ai lo?
Tình anh rồi cũng bơ vơ
Xanh xao nỗi nhớ, già nua nỗi buồn!
KHA ĐÔNG ANH

LƯU LY
Lang thang khắp cõi trần gian
Tìm Chân-Thiện-Mỹ cho tâm an bình
Dòng linh lan chảy bồng bềnh
Kiếp lưu ly thắc thỏm tình thiên thu
KHA ĐÔNG ANH

MÙA ĐÔNG VÀ EM
Rồi mùa đông lại trở về
Trong hơi sương lạnh gió lùa heo may
Những sợi lạnh cứ giăng đầy
Càng thèm hơi ấm vòng tay ân tình
Em là vạt nắng lung linh
Phá tan hiu quạnh cho anh ấm lòng
Đăm đăm nhìn mãi mùa đông
Nửa sợ hãi, nửa yêu thương quyện vào
Em còn ở tận nơi đâu
Để lòng anh nặng nỗi sầu không tên?
KHA ĐÔNG ANH

NHỦ THẦM
Tôi ơi, đừng mộng mơ nhiều
Chỉ thêm thất vọng những điều mộng mơ
Tôi buồn ghép nốt dòng thơ
Nếm sầu lãng mạn mong chờ em tôi
Em về em lại đi thôi
Và tôi tiếp tục lẻ loi một mình
Đất trời vẫn mãi vô tình
Mùa đi mùa tới, độc hành mùa tôi
Nhủ thầm đừng thất vọng hoài
Dù cho nước mắt còn rơi đôi dòng
Xa mặt rất dễ cách lòng
Mong manh tình lại càng mong manh tình
KHA ĐÔNG ANH

SOI BÓNG
Chẳng quên em được lúc nào
Dù em thôi nhớ phận bèo bọt tôi
Thôi thì còn mãi ngậm ngùi
Mình tôi soi bóng, mình tôi bóng phiền
Nhập nhòa lại ngỡ bóng em
Giật mình chỉ thấy bóng đêm đặc dày
Bóng soi mãi cũng hao gầy
Bóng buồn soi mãi hồn đày đọa thêm
KHA ĐÔNG ANH

THƠ TÌNH
Anh xâu những ánh sao ngời
Kết thành một chuỗi ngọc trời tặng em
Xin trời một chút lụa mềm
Em choàng vai mộng vào miền vu quy
Anh đan nhẫn cỏ thi ca
Tặng em ngay lúc em về bên anh
Xin cây một chiếc lá xanh
Cho nụ hôn thắm môi tình trao môi
KHA ĐÔNG ANH

THỜI GIAN
Sao lạ quá, thời gian ơi!
Tuổi xuân nay chỉ là thời xa xưa
Ai còn trẻ, ai đã già
Ai thường trầm mặc suy tư cuộc đời
Ai đang khóc, ai đang cười
Dòng thời gian chảy buồn vui quyện vào

Thời gian ngừng lại, ôi chao!
Còn đâu kỷ niệm – Giống nhau tuổi đời
Nên thời gian cứ lặng trôi
Mặc ai trách móc, mặc ai mong chờ
Đời còn ý nghĩa sâu xa
Nhờ bao gian khổ mà ta nên người
KHA ĐÔNG ANH

TINH HOA
Trăm năm gỗ hóa thành trầm
Ngàn năm trời đất kết phần tinh hoa
Gian nan cuộc sống bôn ba
Vươn lên bằng nghị lực là hùng anh
Cỏ-thơm-nhẫn-nại tươi xanh
Điểm tô ngày tháng đượm tình thương yêu
Cái túi không bằng cái đầu
Tinh hoa vẫn quý dẫu bao ê chề
Cúi đầu khâm phục tài hoa
Tầm thường những kẻ chỉ khoe nhiều tiền
Trăm năm gỗ hóa thành trầm
Ngàn năm trời đất kết phần tinh hoa
KHA ĐÔNG ANH

TÌNH HÁT
Vu vơ em, vu vơ tôi
Khát khao như nắng hanh ngoài đồng khô
Vu vơ từng thoáng si mê
Hồn tôi phiêu lãng tìm về bên em
Bao nhiêu trăn trở, muộn phiền
Góp gom nỗi nhớ gọi tên bốn mùa
Tương tư trĩu nặng câu thơ
Hắt hiu trống vắng, mọi khô khốc sầu
Bâng khuâng như tháng mưa ngâu
Ôm đàn tình hát: “Qua cầu gió bay…”
KHA ĐÔNG ANH

TÌNH NGHĨA PHU THÊ
Mình ên (*) sao tính toan đây
Êm xuôi mọi chuyện nếu hai người làm
Cho nên mới có hôn nhân
Cùng nhau chia sẻ vui buồn sớm khuya
Đồng lao cộng khổ trọn bề
Thủy chung son sắt không hề tính toan
Đơn sơ hạnh phúc giản đơn
Của chồng công vợ vì con cái mình
Phu thê trọn nghĩa vẹn tình
Dù hai mà một: Có mình có ta
KHA ĐÔNG ANH
(*) một mình, theo tiếng Nam bộ.

TÌNH PHÙ SA
Vẳng nghe câu vọng cổ mùi
Tình quê bất chợt bồi hồi xuyến xao
Âm thanh trầm bổng dặt dìu
Cung thương điệu oán sáu câu bềnh bồng
Nỗi niềm da diết yêu thương
Xự, xang, cống, líu,… nặng lòng ngái xa…!
Quê hương nỗi nhớ tìm về
Tình người chân chất: Phù sa cuộc đời
KHA ĐÔNG ANH
Saigon, 5-9-2011

=================

NGHIÊNG SẦU
Em ngồi nghiêng mái tóc thề
Xa xăm ánh mắt mộng mơ điều gì?
Hè xa thương nhớ lạ kỳ
Giao mùa kỷ niệm lưu ly sắc màu
Anh ngồi nghiêng cả buổi chiều
Chờ mong khắc khoải liêu xiêu bóng hình
Dường như em vẫn vô tình
Nên đâu hay biết giờ mình nhớ ai!
VIỄN ĐÔNG

ĐỒNG TÌNH
Làn da bông bưởi trắng ngần
Ngực ngải môi trầm làm đắm tim tôi
Nét duyên lãng mạn quá trời
Có lẽ đất trời cũng phải nghiêng chao!

Ước chung một chuyến thương yêu
Cùng nhìn một hướng, sớm chiều sẻ chia
Một trăm chỗ lệch cũng kê
Kê cho tình nghĩa đôi ta thăng bằng
Chớ nên dị mộng đồng sàng
Để hai nên một, chữ đồng cùng xe
Xin em cười, nói tiếng “ừa”
Lời tình đã tỏ, lẽ gì… lặng im?
VIỄN ĐÔNG
Tháng 3/2011

TỰ TÌNH
Tự tình cùng với thời gian
Thảo nguyên bát ngát thắm xanh một màu
Bao nhiêu kỷ niệm ban đầu
Còn trong ký ức pha màu bâng khuâng
Ngày xưa đậm nét vô thường
Như không như có… mênh mang diệu kỳ…
Tứ thời, bát tiết – đến, đi
Lòng người chộn rộn vân vi thất tình (*)
VIỄN ĐÔNG
Tháng 9/2011
(*) Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.