Headlines
Loading...
CHÚA NHẬT XXIV TNA : NHỮNG SUY NIỆM

CHÚA NHẬT XXIV TNA : NHỮNG SUY NIỆM



Chúa Nhật XXIV thường niên - Năm A



01. THA THỨ


ĐTGM. Ngô Quang Kiệt


Thánh Gandhi nói: “Nếu áp dụng luật mắt đền mắt, thế giới sẽ chỉ toàn người mù”. Sẽ không thể sống được nếu thiếu sự tha thứ. Tha thứ cần thiết cho con người như khí trời. Kể dụ ngôn hôm nay, Chúa Giêsu cho ta thấy tính cách cần thiết và cấp thiết của tha thứ.

Phải tha thứ vì con người là bất toàn. Có những xúc phạm cố ý. Nhưng rất nhiều khi xúc phạm chỉ là vô tình, thiếu ý thức. Chỉ cần một chút cảm thông, hiểu biết, tôi sẽ dễ bỏ qua, không chấp nhất. Nếu cứ mỗi lần bị xúc phạm tôi không thể nào nguôi ngoai thì chính tôi là người khổ nhất, vì tâm hồn mang nặng oán hờn sẽ không bao giờ bình an. Nếu tôi loại trừ tất cả những ai xúc phạm, thì sau cùng tôi sẽ chẳng còn sống với ai được. Tôi sẽ mất hết bạn bè. Thế giới sẽ chỉ toàn kẻ thù. Và tôi sẽ trở thành cô đơn.

Phải tha thứ vì chính ta cần được thứ tha. Tôi cần sự tha thứ của chính mình vì bản thân tôi có biết bao lầm lỗi. Nếu tôi không tự tha thứ cho mình thì lương tâm sẽ cắn rứt dày vò khiến tôi suốt đời buồn phiền. Tôi cần sự tha thứ của người khác vì tôi đã xúc phạm nhiều đến anh em. Nếu mọi người không tha thứ cho tôi thì tôi đã bị khai trừ khỏi xã hội. Tôi cần sự tha thứ của Chúa vì tôi đã lỗi phạm đến Chúa rất nhiều. Nếu Chúa thẳng tay trừng phạt những tội xúc phạm đến Người thì tôi đã chết từ lâu. Biết bản thân mình yếu đuối, nhiều lỗi lầm, cần được tha thứ, tôi sẽ dễ cảm thông tha thứ cho anh em.

Phải tha thứ vì đó là điều kiện để được thứ tha. Trong Tin Mừng, Chúa nhấn mạnh điều này rất nhiều lần. Khi dạy ta đọc kinh Lạy Cha, Chúa bắt ta phải hứa tha thứ cho anh em khi xin Người tha thứ lỗi lầm của ta. Ở cuối kinh Lạy Cha, thánh Matthêu còn thêm: “Thật vậy, nếu anh em tha lỗi cho người ta, thì Cha anh em trên trời cũng sẽ tha thứ cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ cho người ta, thì Cha anh em cũng sẽ không tha lỗi cho anh em” (Mt 6,14-15).

Dụ ngôn hôm nay không những nhắc lại điều đó, mà còn cho thấy, tội ta xúc phạm đến Chúa muôn ngàn lần nặng nề hơn anh em xúc phạm đến ta. Thế mà Chúa vẫn sẵn sàng tha thứ cho ta một cách mau chóng, nhẹ nhàng, chỉ với một điều kiện là ta cũng phải tha cho anh em những lỗi lầm ít ỏi anh em xúc phạm đến ta.

Sau cùng ta cần tha thứ để trở nên giống hình ảnh Thiên Chúa. Thiên Chúa là người Cha rất nhân từ và rất hay tha thứ. Chúa Giêsu đã khắc họa rất rõ nét chân dung nhân từ của Thiên Chúa Cha trong dụ ngôn “Người Cha nhân hậu”. Và Người không ngừng mời gọi ta hãy nên hoàn thiện như Chúa Cha.

Chúa Giêsu xuống trần gian cho ta được chiêm ngưỡng khuôn mặt hiền hậu nhân từ hay tha thứ của Chúa Cha. Suốt cuộc đời trần thế, Người không ngừng tha thứ cho kẻ tội lỗi. Nhất là những kẻ đã xúc phạm đến Người. Còn cảnh tượng nào đẹp hơn cảnh tượng Người bị treo trên thập giá mà trái tim vẫn mở rộng yêu thương tha thứ. Còn lời nào đẹp hơn lời Người cầu nguyện trong lúc đau đớn tột cùng mà vẫn nhớ đến người khác, không phải nhớ đến người làm ơn mà là nhớ đến những người xúc phạm, làm hại mình: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34). Và khi từ cõi chết sống lại, Người đã tha thứ cho Phêrô dù môn đệ thân tín này đã chối Người. Người đã tha thứ cho các môn đệ dù các ông đã bỏ mặc Người trong lúc gian nan.

Sự tha thứ làm nên vẻ đẹp của tâm hồn con người. Vẻ đẹp tự chế. Vẻ đẹp khoan dung. Vẻ đẹp của tâm hồn vượt lên trên chính mình. Vẻ đẹp đề cao giá trị con người.

Sự tha thứ làm nên vẻ đẹp của thế giới. Một thế giới cảm thông, chan hòa. Một thế giới chứa chan tình huynh đệ. Một thế giới mang vẻ đẹp của dung nhan Thiên Chúa.

Lạy Chúa xin thương xót chúng con.




02. HAI NGƯỜI LÍNH

Cha Mark Link, S.J.

Chủ đề: "Khi nào chúng ta thấy khó lòng tha thứ cho kẻ khác
thì chúng ta nên quay về Chúa Giêsu, cầu xin Ngài giúp đỡ.".

Corri ten Boom sống tại Amsterdam (Hoà Lan) trong thế chiến thứ hai. Gia đình cô làm một cửa tiệm đồng hồ. Khi bọn Ðức Quốc Xã xâm chiếm Hoà Lan, gia đình cô bắt đầu giúp đỡ dân Do Thái đang bị truy nã có hệ thống và bị đem đi đến các trại tử thần. Cuối cùng có kẻ đã tố cáo gia đình cô. Thế là gia đình cô bị gởi đến trại tập trung. Corrie và em gái cô là Betsy bị gởi đến trại Ravens ô nhục. Cả gia đình Corrien chỉ mỗi mình cô còn sống sót sau cơn thử thách. Sau chiến tranh, cô đi du lịch khắp Aâu Châu rao giảng về sự tha thứ và hoà giải. Sau một cuộc nói chuyện ở Munich thuộc Ðức, một người đàn ông đã tiến đến cám ơn cô về bài nói chuyện. Corrie không thể nào tin nổi vào mắt mình. Gã này chính là một trong những tên lính gác Quốc xã từng có nhiệm vụ coi sóc phòng tắm vòi sen của phụ nữ tại trại Ravensbruck. Gã ta tiến tới tính bắt tay Corrie. Corrie như đông cứng người lại không thể nào giơ tay ra bắt được. Sự ghê tởm trại tập trung kèm theo cái chết của người em gái chợt trở lại trong ký ức của cô. Lòng cô tràn ngập nỗi oán hờn và ghê tởm. Corrie không thể tin được cách trả lời của cô. Chính cô vừa mới giảng một bài thật cảm động về lòng tha thứ, thế mà bây giờ cô lại không thể nào tha thứ được. Cô bị xúc động quá đến nỗi không thể nào bắt tay gã lính gác nọ được.

Thỉnh thoảng trong cuộc sống, tất cả chúng ta đã từng cảm nghiệm đôi điều tương tự như Corrie. Chúng ta cảm thấy mình không thể nào tha thứ cho một kẻ nào đó. Chúng ta thấy tình cảm mình như bị chận đứng lại đối với một kẻ nào đó đã từng gây đớn đau thương tích cho chúng ta.

Ðiều này nêu ra một vấn nạn xốn xang đau đớn. Làm sao chúng ta có thể xử lý một vấn đề như thế? Chúng ta phải làm gì đây khi không thể nào tha thứ cho một ai đó? Làm thế nào để thoát ra khỏi sự bế tắc tình cảm đang bít kín mọi nỗ lực tốt nhất của chúng ta nhằm để tha thứ? Làm thế nào thi hành giáo huấn về sự tha thứ mà Chúa Giêsu đưa ra trong phúc âm hôm nay? Thái độ của chúng ta phải như thế nào trước những lời cảnh cáo trong bài đọc thứ nhất hôm nay. Lời cảnh cáo đó là: nếu chúng ta từ chối không xót thương anh chị em mình, thì đừng mong Thiên Chúa sẽ thương xót chúng ta.

Hãy trở lại với câu chuyện của chúng ta về Corrie. Hãy xem cô ta xử lý trường hợp của mình thế nào. Trong lúc người cô như bị đông lạnh co cứng. Corrie liền im lặng cầu nguyện: "Lạy Chúa Giêsu, con không thể tha thứ cho người này. Xin ban cho con sự tha thứ của Chúa". Ngay lúc đó, Corrie nói hình như có một sức mạnh của ai khác đẩy tới, tay cô bỗng nắm lấy tay gã lính gác trong niềm tha thứ thực sự. Và ngay lúc đó cô chợt khám phá ra một chân lý vĩ đại. Không phải dựa trên sự tha thứ của riêng chúng ta mà thế giới quanh ta được chữa lành mà chính là dựa trên sự tha thứ của Chúa Giêsu. Khi truyền bảo chúng ta yêu kẻ thù, Chúa Giêsu cũng trao cho chúng ta ân sủng cần thiết kèm theo để tha thứ cho họ. Như thế, phương cách thứ nhất để xử lý vấn đề không thể thứ tha cho một ai đó là cầu xin Chúa Giêsu ơn tha thứ. Phương cách thứ hai để xử lý vấn đề trên được nhắc đến trong bài phúc âm hôm nay, đó là làm điều mà viên chức nọ đã không làm, là tự mình ngồi xuống trước mặt Chúa Giêsu và nhớ lại Chúa đã tha thứ cho chúng ta không biết bao nhiêu lần. Ngài đã tha thứ cho chúng ta vô cùng nhiều hơn Ngài yêu cầu chúng ta tha thứ cho kẻ khác. Ðiều nhỏ nhất chúng ta có thể đáp lại là giơ tay ra tha thứ cho anh em mình. Và phương cách thứ ba để xử lý vấn đề trên là cố gắng nhìn kẻ thù mình trong một ánh sáng hoàn toàn mới mẻ, tức là nhìn họ không phải như kẻ thù mà là những con người đang đau khổ giống như chúng ta. Tôi xin cắt nghĩa rõ hơn điều tôi muốn nói:

Trong cuốn tiểu thuyết nhan đề "Mặt trận phía tây hoàn toàn yên tĩnh" (All quite on the Westem) có một cảnh đầy cảm động. Lúc đó cuộc chiến đang xảy ra dữ dội giữa đám lính Pháp và Ðức. Một chú lính Ðức trẻ nằm dưới một hầm đạn để tránh đạn pháo. Bỗng nhiên một người lính Pháp cũng nhảy vào cùng hầm ấy để tránh đạn pháo. Trước khi người lính Pháp kịp ra tay, thì chú lính Ðức đã đâm ngay người ấy vài nhát. Tuy nhiên người lính Pháp không chết liền mà nằm thoi thóp ra đó. Chàng lính Ðức, trẻ măng như một chú bé, chăm chú nhìn cặp mắt hãi hùng của người lính Pháp. Chú ta thấy miệng người lính Pháp này há hốc ra, đôi môi khô và nứt nẻ. Chú ta bèn động lòng thương và rút chai nước của mình ra cho người lính thù địch ấy uống. Cuối cùng khi người lính thù này qua đời, chú lính trẻ người Ðức cảm thấy ân hận sâu xa. Ðây là người đầu tiên bị chú ta giết. Chú thắc mắc không hiểu tên người này là gì. Trông thấy chiếc ví trong túi người chết, chú ta liền kính cẩn rút ra xem chiếc ví đựng vài tấm ảnh gia đình, một tấm có hình một người đàn bà và một đứa bé gái.

Chú lính Ðức vô cùng cảm động. Bỗng dưng, chú nhận thấy người lính đã chết không phải là kẻ thù, mà là một người cha, người chồng -- tức là một người biết yêu và được yêu y hệt như chú vậy. Ðộng lòng thương xót, chú liền lấy một miếng giấy và ghi vào đó địa chỉ người đã chết. Chú tính sẽ viết một lá thư cho vợ ông ta.

Ðiều gì đã xảy ra trong chiếc hầm đạn ấy? Phải chăng chú lính Ðức bất ngờ nhận ra bổn phận phải yêu thương đồng loại và chú tự bắt mình phải yêu thương người lính vừa mới chết? Không phải thế đâu!

Sự việc xảy ra như thế này: chú lính Ðức chợt nhìn thấy người từng bị xem là kẻ thù của chú bằng một ánh sáng hoàn toàn mới mẻ. Và chính sự thay đổi cách nhìn này là đã thay đổi thái độ của chú đối với người ấy.

Trên thập giá, Chúa Giêsu đã cầu nguyện cho các kẻ hành hình Ngài bằng một ánh sáng khác hẳn chúng ta nhìn nhiều. Ngài nhìn vượt lên trên vẻ bề ngoài của họ. Ngài nhìn ra bản chất thực sự của họ là những đứa con lạc đường của Cha Ngài.

Nếu muốn tha thứ cho kẻ thù, chúng ta phải bắt đầu nhìn thấy họ bằng một ánh sáng mới. Chúng ta phải bắt đầu nhìn họ giống như Chúa Giêsu nhìn thấy họ.

Tóm lại để xử lý cho trường hợp không thể tha thứ cho kẻ thù.

Thứ nhất chúng ta hãy cầu xin Chúa Giêsu ơn tha thứ giống như Corrie đã làm.

Thứ hai, hãy nhớ lại Chúa Giêsu đã tha thứ cho chúng ta vô cùng nhiều hơn là Ngài đang đòi chúng ta tha thứ.

Thứ ba, hãy cố gắng nhìn kẻ thù mình theo cách Chúa Giêsu nhìn quân thù Ngài, nghĩa là xem họ như những anh em đang lầm đường lạc lối.

Bài phúc âm hôm nay mời gọi chúng ta khám phá lại tương giao của mình với kẻ khác. Ðặc biệt với các thành viên trong gia đình mình. Bài phúc âm ấy mời gọi chúng ta tự vấn xem tương giao nào trong số này cần được cải thiện đồng thời mời gọi chúng ta khởi sự tiến trình chữa lành tương giao nào bị trục trặc.

Chúng ta hãy kết thúc với lời kinh cầu của thánh Phanxicô:

"Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem tin kính vào nơi nghi nan, đem hy vọng vào nơi thất vọng, đem ánh sáng vào nơi tăm tối, đem niềm vui đến chốn u sầu.

Xin hãy dạy con: tìm an ủi người hơn được người ủi an,
Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết
Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.
Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh.
Chính lúc thứ tha là khi được tha thứ.
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời".



03. THIÊN CHÚA LÀ VỊ THẨM PHẮN
TỐT NHẤT CỦA CHÚNG TA


Charles E. Miller


Hãy tưởng tượng ra ngày ấy, cái ngày mà các bạn phải chết. Toàn bộ cuộc sống sẽ diễn ra trước mặt bạn. Trước hết, bạn sẽ thấy những gương mặt quen thuộc, người phối ngẫu của bạn, những đứa con, ông chủ, bạn bè thân thiết, cha mẹ. Bạn nhận ra rằng nếu bạn muốn, bạn có thể chọn một trong những người ấy làm quan toà xét xử bạn.

Đầu tiên bạn nghĩ: “Dĩ nhiên tôi chọn người phối ngẫu của mình rồi, chúng tôi yêu nhau thật sự mà”. Nhưng kế đó các bạn nhớ lại bao nhiêu lần cãi cọ, bao nhiêu lần đánh nhau nên các bạn sẽ sợ họ bây giờ vẫn chưa quên đâu. Còn con cái của bạn? Bọn chúng nghĩ rằng các bạn quá khó đối với chúng. Còn những người bạn thân thiết? Các bạn sợ họ biết quá nhiều về bạn.

Vậy bạn chọn cha mẹ khi nhìn thấy những gương mặt già nua. Nếu được chọn bạn sẽ chọn Thánh Phanxico de Salesio, người nổi tiếng là hiền lành và hay thương người. Đó là một chọn lựa không tồi. Hay bạn sẽ chọn thánh Vinh Sơn, một cng nổi tiếng về đức ái khó tìm thấy trong thế giới này. Bạn nghĩ, ông thánh này quá tốt rồi. Và rồi những vị thánh khác liên tiếp xuất hiện trước bạn. Sau hết bạn thấy Đức Trinh Nữ Maria, bạn liền nghĩ: “Dĩ nhiên mình sẽ chọn được phán xét bở người mẹ dịu dàng, tử tế và đáng yêu của mình và cũng là người mẹ đời sống thiêng liêng của mình nữa”.

Nhưng trước khi bạn kịp nói điều gì, Đức Trinh Nữ Maria đã đẩy bạn vào tay Con Mẹ. Chúa Giêsu dẫn bạn đến trước một cái ngai chỉ cho bạn thấy trên ngai đó, Người đó là Đức Chúa Cha. Chúa Giêsu nói: “Đây là Đấng phán xét con, đừng chọn một ai khác”.

Dĩ nhiên, Chúa Giêsu nói đúng. Tự nhiên chúng ta hy vọng rằng những người gần gũi với chúng ta trong suốt đời sống sẽ nhân từ với chúng ta trong phán xét hơn. Chúng ta cũng tin rằng Mẹ Maria rất nhân từ và thương yêu chúng ta. Nhưng Mẹ Maria và tất cả các thánh chỉ được thông dự vào sự nhân từ và thương xót của Thiên Chúa, không những Thiên Chúa sở hữu sự nhân từ trong một mức độ vô biên nhưng Thiên Chúa còn thật sự là sự nhân từ nữa. Thiên Chúa là sự nhân từ và là sự thương xót.

Vị Vua trong dụ ngôn của Chúa Giêsu là Cha của Người. Khi các bạn của vua xin vua hãy khoan giãn cho y và cho y một thời hạn để trả hết số nợ, vị vua đã tha hết số nợ đó, Người xoá sạch số nợ ấy và Người không còn nhớ gì đến nó nữa. Dĩ nhiên là một vị vua nhân loại sẽ không làm một điều như thế bởi vì con người rất giới hạn. Bạn có thể chắc chắn rằng thẻ tín dụng của bạn sẽ không xoá số nợ của bạn cho dù các bạn có năn nỉ hay nài xin thế nào đi nữa. Nhưng chúng ta không thể minh hoạ bức tranh về Thiên Chúa theo kinh nghiệm của con người nhân loại được. Chúng ta chỉ biết lòng nhân từ của Thiên Chúa qua Người Con của Người.

Dù đã xoá hết nợ nần là tội lỗi của chúng ta, Thiên Chúa Cha vẫn trao ban Con của Người cho cái chết vì chúng ta và để cứu độ chúng ta. Chúng ta đừng bao giờ quên hành động quảng đại tuyệt vời của Thiên Chúa. Hãy chăm chú lắng nghe những lời thánh hiến trên rượu. Qua miệng của vị linh mục, Chúa Giêsu nói với chúng ta trong mỗi Thánh Lễ: “Đây là chén Máu Ta…”. Và Người đã tha thứ cho tội lỗi chúng ta, xoá sạch… Khi chúng ta làm đầy đủ điều kiện của Thiên Chúa, đó là cố gắng tha thứ cho người khác như Người đã tha thứ cho chúng ta. Chúng ta phải nói cách can đảm: “Xin tha thứ cho chúng tôi như chúng tôi cũng tha kẻ có nợ chúng tôi”. Điều này phải hiện hữu trong trái tim chúng ta, khi chúng ta làm một hành động tha thứ. Khi chúng ta xin tha thứ trong suốt hy tế Thánh Thể, khi chúng ta cử hành nghi thức Sám hối. Sách Khôn ngoan nhắc nhở chúng ta: “Hãy nhớ đến ngày cuối cùng của bạn, bỏ sự thù địch qua một bên. Hãy nhớ đến cái chết và đừng phạm tội nữa”. Nhưng sự phong phú của khôn ngoan thì vui mừng với Thiên Chúa và chính Người chứ không phải ai khác sẽ phán xét chúng ta.




04. THA THỨ KHÔNG NGỪNG


Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT


Trong câu chuyện Hoàng Tử Nhỏ ( Le Petit Prince ) của tác giả St Exupéry, khi chó sói tạm biệt Hoàng Tử, nó cặn dặn thế này : " Đây là bí quyết của tôi, giản dị lắm: người ta chỉ thấy rõ nhờ con tim. Đôi mắt không thấy được cái chính yếu đâu ". Con người thường chỉ thấy được bề ngoài mà ít khi đi vào chiều sâu. Một người làm ơn cho ta rất nhiều, nhưng vì ích kỷ, thiển cận, không có cái nhìn rộng khắp, không có cái nhìn nội tâm, con người dễ quên đi ơn huệ mà họ đã lãnh nhận. Có con tim nhậy cảm, có tấm lòng, con người sẽ nhìn thấy tất cả : điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Phụng vụ lời Chúa hôm nay cho ta thấy cái bi kịch của cuộc đời. Chúa yêu thương, tha thứ, cảm thông với con người. Tình thương của Người thật vô biên, không thể đáp đền. Con người mắc nợ nhau có chút ít, đã không thể cảm thông cho nhau được. Đó là cái bi kịch của câu chuyện hôm nay.

BI KỊCH CỦA CÂU CHUYỆN

Chủ tha cho người mắc nợ một món nợ lớn, món nợ không thể trả được, nhưng anh ta lại không thể cảm thông, tha thứ và xuề xòa với một người đồng liêu, mắc anh ta một món nợ nhỏ, không đáng kể, anh đã bắt bỏ tù người bạn đồng liêu mắc nợ. Bi kịch của câu chuyện nằm ở chỗ : chủ nhân từ, đại lượng, quảng đại đã tha nợ cho người mắc nợ một món nợ khổng lồ, không thể nào trả được, khi anh ta vừa ngỏ ý, xin chủ thông cảm; anh không biết cảm thông khi người bạn đồng liêu xin anh cho khất nợ.

Ở đây,vua tha cho người mắc nợ, diễn tả Thiên Chúa là Cha nhân từ đã tha thứ cho người mắc nợ với con tim, với tấm lòng đại lượng bao la. Chính tình yêu mới đưa con người vào lãnh nhận ơn cứu độ. Tình yêu của Chúa tức vị vua là tình yêu hiến tế, tình yêu cứu độ, tình yêu hy sinh, xả kỷ, tình yêu thập giá : " Không có tình yêu nào cao vời bằng tình yêu của người hiến mạng sống vì người mình yêu" ( Ga 15, 13 ). Vì Thiên Chúa là tình yêu như thánh Gioan đã nói. Cái thảm kịch này vẫn xẩy ra thường nhật trong cuộc sống. Con người đã nhận lãnh nơi Thiên Chúa biết bao ơn huệ nhưng không, con người phải cho lại nhưng không. Nói thì dễ, nhưng thực hiện quả thực là khó vì chỉ với món nợ nhỏ nhoi 100 đồng bạc so với 60 triệu bạc, con người vô ơn, bội nghĩa đã đang tâm bỏ tù người bạn mắc nợ mình. Đây là cái bi đát của cuộc đời vì con người chỉ nhìn người khác với đôi mắt thịt, họ sẽ không hiểu rõ hoàn cảnh và những nhu cầu người khác đang khao khát, đang cần. Con người sở dĩ không có sự tha thứ, cảm thông vì con người không biết yêu, con người không biết chờ đợi, không biết hy vọng, nên con người luôn sống trong sự mù tối. "Tình yêu phát xuất tự Thiên Chúa là tình yêu vĩnh cửu, tình yêu thật "( The Inner of Love của Cha Nouwen ). Con người thiếu tình yêu hay nói một cách nôm na dân dã là không biết yêu thì không biết tha thứ. Đó là cái bi kịch của câu chuyện Chúa Giêsu muốn trưng ra ở đây để dậy các môn đệ và dậy nhân loại chúng ta.

CON ĐƯỜNG PHẢI ĐI LÀ CON ĐƯỜNG HẸP, CON ĐƯỜNG THA THỨ

Chúa Giêsu trả lời với Phêrô :" Anh em con lỗi phạm,con phải tha thứ đến 70 lần bảy". Bảy mươi lần bảy có nghĩa là tha thứ mãi mãi và tha thứ không ngừng. Món nợ con người đối với Chúa là món nợ vô giá, con người không thể nào trả nổi,nhưng Chúa là tình yêu, Ngài đã xí xóa tội lỗi cho con người.

Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II trong cuốn "Bước qua ngưỡng cửa hy vọng" đã nói có một điều nghịch lý căn bản trong Phúc Âm: "muốn tìm thấy sự sống, phải bỏ mất nó; muốn sinh ra, thì phải chết; muốn được cứu độ, phải nhận lấy thập giá của mình ! Đó là chân lý chính nằm ở tâm điểm của Phúc Âm:ở mọi nơi và ở mọi thời, chân lý này sẽ bị người ta phản đối ".

Nhận lấy thập giá nghĩa là chấp nhận cái nghịch lý của cuộc đời; cái mà người đời cho là khôn ngoan, đối với Thiên Chúa là khờ dại. Chúa đã yêu nhân loại, đã chấp nhận, gánh vác tội cho nhân loại dù Ngài hoàn toàn vô tội, để chấp nhận cái chết khổ hình trên thập giá mang ơn giải thoát cho con người. Đó là tình yêu vĩnh cửu, tình yêu hy sinh có sức mạnh tha thứ tất cả.

Còn con người đối với nhau, tuy nợ nhau nhỏ nhoi, nhưng con người vì ích kỷ,không biết yêu,nên khó chấp nhận tha thứ cho nhau.Còn món nợ của mỗi cá nhân, món nợ rất nặng trước mặt Chúa,nhưng có thể vì con người tưởng mình vô tội, tưởng mình công chính, nên khó nhận ra được tình thương bao la của Chúa. Từ chối mình có tội, mình yếu hèn, khó lòng có thể biết tha thứ cho mình chứ đừng nói gì đến sự tha thứ cho kẻ khác. Để hiểu được sự tha thứ, con đường phải chọn vẫn là con đường của tình yêu. Ơn cứu độ nằm nơi tình yêu vô biên của thập giá Đức Giêsu Kitô. Hiểu như vậy, con người dễ tha thứ cho mình và cảm thông tha thứ cho mọi người khác.

GỢI Ý CHIA SẺ

1. Anh chị đã cảm nghiệm tình yêu tha thứ của Thiên Chúa ?

2. Anh chị đã có kinh nghiệm tha thứ cho người khác chưa ?

3. Tình yêu hy sinh nói gì cho anh chị ?




05. MỘT NỀN VĂN MINH TÌNH THƯƠNG

Lm Augustine S.J.

1. Tha thứ vô giới hạn

Ngày 26.5.1996, 40 ngàn nhà thờ trên toàn nước Pháp đã đánh chuông tử để tưởng niệm 7 đan sĩ của dòng khổ tu Trappiste vừa bị sát hại bởi một nhóm Hồi giáo vũ trang quá khích. Ngày 27.3, nhóm này đã đột nhập vào tu viện của các đan sĩ ở vùng bắc Angiêri và bắt họ làm con tin. Trong khi chuông nhà thờ Ðức Bà Paris thong thả đổ từng tiếng, Ðức Hồng Y Tổng Giám Mục Paris đã thắp sáng lại 7 ngọn nến như dấu chỉ về cuộc sống mới mà các đan sĩ này đang bước vào. Bảy ngọn nến sáng ngời của sự phục sinh cũng là những ngọn nến sáng ngời của lòng yêu thương tha thứ.

Các đan sĩ trên đây quá rõ về mối nguy hiểm đang đe dọa tính mạng của họ. Nhưng lương tâm không cho phép họ bỏ đi, khi dân chúng ở đây đang gặp cảnh khốn khó. Họ ở lại đây chỉ vì yêu, một tình yêu dám hy sinh mạng sống. Hơn hai năm trước khi bị sát hại, linh mục tu viện trưởng Christian de Chergé đã viết một bức thư, cũng là một lời trối, trong đó toát lên một tinh thần tha thứ phi thường: Cha Christian đã viết cho kẻ giết mình những lời như sau: "Và bạn nữa, người bạn của giây phút cuối cùng, bạn không hiểu điều bạn đã làm... Cầu xin cho hai chúng ta, những người trộm lành, sẽ gặp lại nhau trên thiên đàng, theo ý Chúa muốn. Chúa là Chúa của cả hai chúng ta..." Cha Christian không nuôi chút hờn oán nào, ngài mong cho kẻ giết ngài được hoán cải và được vào Nước Trời. Ngài coi kẻ sát nhân như một người bạn, một người trộm lành như ngài, chẳng có gì phân cách giữa đôi bên. Thái độ tha thứ của cha Christian cho thấy ngài đã thấm nhuần Lời Chúa đến mức sâu xa và đã sống Lời Chúa một cách hồn nhiên tươi tắn.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, ông Phêrô đã đến với Ðức Giêsu để hỏi về số lần mình phải tha thứ cho người anh em lỗi phạm đến mình. Chuyện va chạm giữa những người Kitô hữu sống trong cùng một cộng đoàn là chuyện khó tránh khỏi. Chương 18 của Tin Mừng theo thánh Matthêu cho chúng ta thấy phần nào những vấn đề nổi cộm trong cộng đoàn và thái độ cần có để giải quyết. Chắc chắn tôi phải tha thứ cho người anh em, chị em đồng đạo với tôi, nhưng vấn đề là tha thứ bao nhiêu lần. Phêrô thử đề nghị 7 lần. Con số 7 thường tượng trưng cho sự trọn vẹn, hoàn hảo. Nếu ta tha thứ cho ai 7 lần một ngày (x. Lc 17,4), chắc đã là một hành vi đáng phục rồi. Nhưng ở đây Ðức Giêsu không ngừng lại ở số 7, mà là những bội số của 7. Các bản dịch có sự khác nhau: bảy mươi bảy lần hay bảy mươi lần bảy. Dù sao thì qua những con số trên, Ðức Giêsu mời gọi Phêrô tha thứ một cách vô giới hạn. Khác với Lc 17,4, ở đây không thấy nói đến việc người được tôi tha thứ phải có lòng hối hận ăn năn.

Có thể nói là tôi được yêu cầu tha thứ cho người anh em tôi một cách vô điều kiện.

2. Tha thứ vì chạnh lòng thương

Sau đó là một dụ ngôn đặc biệt của Tin Mừng Matthêu. Dụ ngôn này muốn nhấn mạnh đến việc Thiên Chúa sẽ không tha thứ cho chúng ta, nếu chúng ta không biết tha thứ cho anh em của mình. Người đầy tớ nợ vua 10,000 nén vàng hẳn phải là một viên quan cao cấp trong triều đình, và người bạn của ông ta cũng là một viên quan khác, cấp thấp hơn, vì chỉ nợ có 100 quan tiền mà cũng không có gì để trả. Có một sự chênh lệch ghê gớm giữa hai món nợ. Theo sử gia Flavius Josephus, vào cuối thế kỷ thứ nhất, một nén vàng bằng 10 ngàn quan tiền, mà một quan tiền là tiền lương công nhật cho một người làm mướn (Mt 20,2) vào thời đó. Vậy 10 ngàn nén vàng là một món nợ khổng lồ, không thể tưởng tượng nổi; nó gấp một triệu lần món nợ 100 quan tiền.

Có sự tương đồng trong hoàn cảnh và thái độ của người đầy tớ nợ nhiều và người đầy tớ nợ ít. Cả hai đều không có khả năng trả nợ. Cả hai đều sấp mình phủ phục mà nài xin cho hoãn một thời gian, và hứa sẽ trả hết. Có một sự tương phản trong thái độ của vị vua và của người đầy tớ nợ nhiều. Vị vua lúc đầu đòi bán ông ta, vợ con ông và toàn bộ gia sản để trừ nợ. Dĩ nhiên tất cả những điều đó chẳng thấm vào đâu so với món nợ khổng lồ của ông ta đối với nhà vua. Nhưng sau khi nghe ông ta năn nỉ và hứa hẹn, nhà vua chạnh lòng thương và làm một việc không ai dám ngờ, đó là tha luôn món nợ. Tiếc thay người đầy tớ vừa được hưởng lòng thương xót và quảng đại của vị vua là tôn chủ của mình, lại tỏ ra nhẫn tâm đối với người đồng bạn mắc nợ mình một món tiền nhỏ. Ông túm lấy, bóp cổ, và mặc cho những lời van xin, ông tống người bạn vào tù.

Khi nghe dụ ngôn này, chúng ta ai cũng tức giận trước thái độ tàn nhẫn của người đầy tớ đã được chủ tha. Chúng ta nghĩ rằng nếu mình ở vào địa vị người đầy tớ này, chắc chúng ta sẽ quảng đại và bao dung hơn nhiều. Nhưng trong thực tế, lắm khi chúng ta vẫn là một người đầy tớ tàn nhẫn đối với đồng bạn. Chẳng ai có thể lường được mình đã nợ Cha trên trời một món nợ lớn ngần nào. Mười ngàn nén vàng, chỉ là một con số tượng trưng cho món nợ khổng lồ, không thể trả nổi đó. Không cần phải là một tội nhân phạm những tội ác ghê tởm, chúng ta mới mắc nợ Thiên Chúa. Chính các thánh là người cảm nhận một cách sâu xa món nợ tình yêu đối với Cha trên trời. Họ thấy rõ mình đã nhận được quá nhiều ơn, và cả đời sống thánh thiện của họ cũng là một ơn nhưng không. Chỉ khi ý thức rằng mình đã được tha quá nhiều và đã được hưởng bao hồng ân của Thiên Chúa, chúng ta mới thấy việc tha thứ cho người khác là chuyện tự nhiên, chuyện phải làm.

"Há ngươi lại không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?" (c. 33). Tha thứ bắt nguồn từ lòng thương xót. Chính tôi đã lãnh nhận lòng thương xót từ Chúa và tôi không được giữ lại điều đó cho riêng mình. Tôi phải thương xót anh chị em đã xúc phạm đến tôi bằng chính lòng thương xót của Thiên Chúa. Có khi nào chúng ta cứng cỏi trước lời van xin hay hối lỗi của người khác? Có khi nào nỗi đau của người khác gây cho ta quá lớn đến nỗi ta kiên quyết đòi lại cho bằng được món nợ này? Có khi nào chợt chạnh lòng thương kẻ đã làm hại ta, vì ta nếm được cái dằn vặt, cắn rứt mà kẻ ấy phải chịu?

3. Hết lòng tha thứ

Kitô giáo là tôn giáo của sự tha thứ. Ai trong chúng ta cũng cần được Thiên Chúa tha thứ. Tha thứ chính là cứu độ. Tự bản chất, Kitô hữu là người được ơn tha thứ. Chúng ta liên tục cần đến ơn tha thứ của Thiên Chúa. Cả cuộc đời chúng ta là một chuỗi những vấp ngã được đan với những thứ tha. Nhiều khi ta thấy khó thứ tha vì quá dựa trên luật công bằng: mắt đền mắt, răng đền răng. Gandhi nói: "Nếu cứ theo luật mắt đền mắt thì cả thế giới sẽ đầy những người mù." Luật công bằng cần được làm cho dịu lại bởi tình yêu tha thứ. Một sự công bằng tàn nhẫn lại trở thành một thứ bất công dưới mắt Thiên Chúa.

Qua dụ ngôn trên đây, ta thấy ông vua nổi giận và trừng phạt người đầy tớ không có lòng thương xót. Ông lấy lại những gì ông đã cho. Chúng ta chỉ hy vọng giữ được ơn tha thứ Chúa ban, nếu chúng ta thực lòng tha thứ cho anh em. Dòng suối tha thứ của Thiên Chúa chảy vào đời ta, nếu bị ngăn lại, sẽ trở thành ao tù. Nó chỉ trong lành khi nó được chảy đến tha nhân. Chúng ta có khả năng làm cho đời mình thành ao tù, khi không sống yêu thương tha thứ.

Thế giới hôm nay bị thống trị bởi bạo lực và oán thù. Những cuộc chiến tranh dai dẳng giữa các quốc gia; những hiềm thù giữa các bộ tộc anh em; những xung đột giữa những người khác màu da, khác tôn giáo, khác quan điểm chính trị; những thảm kịch vô phương hàn gắn trong gia đình. Con người để cho hận thù lôi kéo và không sao thoát ra khỏi cái vòng ân oán nghiệt ngã. Cần phải có những người dám chịu thiệt thòi, dám bẻ gãy oán thù bằng tha thứ, dám tin rằng tình thương có thể biến đổi quả tim chai đá của con người. Ðức Thánh Cha vẫn luôn kêu gọi xây dựng một nền văn minh tình thương, vì chỉ khi ấy trái đất này mới có cơ may tồn tại.

Một số câu hỏi gợi ý

1. Bạn thấy tha thứ có khó không? Khi bạn bị người khác xúc phạm đến danh dự, tài sản, quyền lợi chính đáng, bạn thường phản ứng ra sao? Có cách nào giúp bạn vượt qua được nỗi tức giận, hờn oán một cách mau chóng không?

2. Các thánh tử đạo chẳng bao giờ ghét những kẻ giết mình. Bạn có tin rằng cái chết của 7 vị đan sĩ dòng Trappiste sẽ khiến cho những người Hồi giáo quá khích phải nghĩ lại không?


NGUỒN: tinmung.net