Niềm Tin Sâu Sắc (Mc 7:24-30)
Trong một bài phát biểu mới đây, nguyên thủ tướng của Singapore là Lý Quang Diệu đã nói: "Ngày nay Á Châu đã có đủ cơ sở để nói chuyện một cách bình đẳng với Tây Phương. Ông có ý ám chỉ đến sức mạnh kinh tế ngày càng vươn lên của Á Châu. Ông giải thích : Á Châu đã cóp nhặt của Tây Phương để phát triển, nhưng sự phát triển đó chỉ có được là nhờ nền tảng văn hóa của Á Châu. Do đó ông kêu gọi các nước Á Châu hãy bảo tồn và phát huy những giátrị văn hóa của mình để không còn lệ thuộc truyền thống Tây Phương nữa.
Phép lạ kinh tế của Singapore, của Nhật Bản, của những con rồng Á Châu là một điều đáng suy nghĩ cho chính niềm tin Kitô giáo của chúng ta. Sự già cỗi của lục địa Âu Châu Kitô giáo, tình trạng nghèo đói bất công của những quốc gia Kitô tại Mỹ La Tinh không thể không nêu lên một câu hỏi: "Kitô giáo đóng góp gì cho xã hội? Tại sao những quốc gia chỉ có tỉ lệ Kitô giáo cao nhất lại là những quốc gia có nhiều tệ nạn xã hội nhất?"
Không ai chối cãi được rằng văn minh ngày nay đã là văn minh Kitô giáo. Sự tiến bộ kỹ thuật và những ý niệm về tự do, dân chủ nhân quyền, liên đới, huynh đệ mà hầu hết các nước thế giới đang có đều phát xuất từ chính Kitô giáo. Tuy nhiên, khi nền văn minh ấy chỉ được tiếp nhận một cách hời hợt, nghĩa là khi những giá trị của Tin Mừng không cắm rễ sâu trong cuộc sống, thì lúc đó cho dù danh hiệu Kitô giáo có được rao giảng khắp nơi, người ta chỉ làm ố danh sự đạo mà thôi.
Tình trạng của một số nước Kitô giáo ngày nay là một phản ảnh của chính dân Do Thái thời Chúa Giêsu. Người Do Thái tự hào về địa vị Dân Riêng, tuy nhiên tước hiệu Dân Riêng ấy có thể chỉ là một nhãn hiệu. Chúa Giêsu đã nhiều lần lên án thái độ hời hợt giả hình của nhiều người đồng hương của Ngài. Niềm tin quả thật chưa ăn rễ sâu vào cuộc sống của họ. Trái lại, nơi một số người mà người Do Thái gọi là ngoại đạo, Chúa Giêsu đã bắt gặp một niềm tin sâu sắc, như niềm tin của người đàn bà xứ Phênicia được Tin Mừng hôm nay ghi lại. Những người ngoại đạo có một niềm tin sâu sắc hơn những người có đạo, những người ngoại đạo có một cuộc sống gương mẫu hơn những người có đạo, đó là thực tế mà thiểu số Kitô hữu chúng ta sống giữa những người không Kitô đã hơn một lần nhìn thấy.
Kitô giáo thiết yếu không phải là một hệ thống luân lý. Các Kitô hữu không nhất thiết phải là những người có cuộc sốngluân lý khổ hạnh hơn những người không Kitô. Tuy nhiên, cuộc sống vốn phải là một nhập thể của niềm tin. Do đó, khi cuộc sống của Kitô hữu chưa là một thể hiện củan iềm tin, thì qủa thật đó là điều mà chúng ta gọi là làm ố danh sự đạo.
Sống giữa những người không Kitô, người Kitô hữu chúng ta không ngừng được mời gọi để cảnh giác và tự vấn. Cuộc sống chúng ta có là men làm dậy cả khối bột không? có được Kitô hóa chưa? Đâu là đóng góp của chúng ta vào công cuộc cải tạo xã hội? Những giá trị Tin Mừng đã thực sự thấm nhập cuộc sống hàng ngày của chúng ta chưa?
Chân Lý