Headlines
Loading...
Gặp Chúa trong Thánh Thể

Gặp Chúa trong Thánh Thể


Gặp Chúa Trong Thánh Thể
(Gioan 6, 22-58)

     Trong Thông điệp "Mầu nhiệm Đức Tin – Mysterium Fidei", sau khi nhắc lại các phương cách mà Chúa đã và đang hiển diện trong Giáo Hội, Đức Giáo Hoàng Phaolô VI có nói như sau:
    
     "Chúa Kitô còn hiển diện một cách khác thường, một cách tuyệt diệu ở bên trong Giáo Hội của Ngài bằng Bí tích Thánh Thể. Đây là tột đỉnh của đời sống thiêng liêng. Đây là cùng đích của mọi Bí tích. Sự hiển diện ấy được gọi là thật sự, không phải vì các cách hiển diện khác không có thật, nhưng vì ở đây có sự hiển diện tốt đẹp nhất, sự hiển diện của chính mình Chúa".

     Trong các cách hiển diện khác mà Thông điệp ám chỉ, chúng ta có thể gặp gỡ Chúa bằng ơn soi sáng, bằng các tác động của Ngài, bằng lời nói bằng việc làm. Trong Bí tích Thánh Thể, Chúa hiển diện bằng chính con một của Ngài. Và, sau bao nhiêu thế kỷ, chúng ta được sống thân mật với Chúa, gặp gỡ Ngài và nói lên như các Tông đồ xưa: Chúng tôi đã gặp Ngài (Gio. 1,45).

     Bạn cùng tôi, chúng ta hãy đến trong một ngôi Thánh đường, tìm tới nơi Nhà Tạm của Chúa, bên cạnh ngọn đèn leo lét tỏa ra một rừng sáng bàng bạc, đẻ gặp gỡ Chúa, thờ lạy Chúa, suy niệm và cầu nguyện.

     Thánh Gioan Tông đồ nói: "Thiên Chúa là Tình yêu". Một Tình yêu vo hạn không bờ bến; một Tình yêu bao giờ cũng muốn san sẻ khối nặng tình đang manh trong lòng. Chúa phán: "Ta đem lửa thương yêu xuống trần gian. Ta không mong ước gì hơn là thấy lửa ấy cháy lên lan tỏa khắp thế giới".

     Thì Bí tích Thánh Thể là Lửa tình là tang chứng Tình yêu vô hạn mà Chúa đem đến.

     Người ta kể cho nhau câu chuyện cảm động này: Trong xứ đạo... có đôi vợ chồng trẻ sống rất hạnh phúc và ấm cúng. Ngày hai buổi, người chồng đi làm, bà vợ ở nhà lo việc tề gia nội trợ. Cuộc sống đôi uyên ương ấy đang tiếp diễn thì một tai nạn xảy đến làm tan vỡ. Một hôm đi làm về người chồng mắc phải cơn mưa phát ốm. Bệnh tình cứ trầm trọng lên mãi, biến chứng ra nhiều bệnh khác và có mòi không qua được. Thấy vậy, người chồng gọi vợ lại bên cạnh giường như để trối trăn mấy lời cuối cùng. Anh nói: "Có lẽ, Chúa sắp cất anh về. Anh xin vâng Thánh ý Chúa. Cám ơn em và để chứng tỏ tình yêu vĩnh cửu của anh. Anh xin để lại cho em một vật kỷ niệm". Nói xong, anh rút ở tay chiếc nhẫn thành hôn của mình và âu yếm xỏ vào tay vợ, làm lại cử chỉ ái ân mà hai vợ chồng đã làm cho nhau cách đây một năm trước bàn thờ Chúa. Sau khi người chồng qua đời, người ta thường thấy người vợ trẻ, đầu chít khăn tang nhiều lần đi vào nghĩa địa, đến trước một ngôi mộ cỏ mọc chưa xanh, cầu nguyện. Nhưng trên tay người góa phụ có đeo hai chiếc nhẫn: chiếc nhẫn thành hôn của mình và chiếc nhẫn kỷ niệm của người chồng quá cố.

     Lùi về 19 thế kỷ trước đây, Chúa Giêsu đã làm một việc tương tợ. Nhìn thấy giờ vĩnh biệt sắp đến, Chúa Giêsu đã "yêu mến các kẻ thuộc về Ngài còn trong thế gian và Ngài đã yêu mến họ đến tận cùng" (Gio. 13,1). Ngài đã lập nên phép Thánh Thể, để lại cho chúng ta một tang chứng Tình yêu vĩ đại.

     Ngài không để lại vàng bạc trân châu, vì Ngài biết rằng tiền không nói lên được Tình, tiền hay phản lại Tình. Ngài không để lại một bức thư tiễn biệt, vì thư bất tận ngôn; hay một lời nói vì lời nói là như hơi gió, có đó và hay mất đó. Ngài để lại cho chúng ta cái mà thường tình người ta thường yêu hơn cả, Ngài để lại chính mình Ngài.

     Dưới hình bánh hình rượu, như chiếc áo che thân, trong khi bản chất bánh rượu đã trở nên Mình và Máu Chúa, Chúa Giêsu đã để lại cho chúng ta Mình Thánh và Máu Thánh của Ngài. Rước Mình Chúa và Máu Chúa là gặp gỡ Chúa, là hiệp nhất với Chúa vậy.

     Đây là Mầu nhiệm Đức Tin.

     Mặc dầu trí khôn ta không hiểu, giác quan ta không cảm. Đức Tin dạy chúng ta: Chúa ngự thật trong Bí tích Thánh Thể. Ta tin vì Chúa đã phán và đã làm. Ta tin vì Ngài là đàng, là sự sống, là sự thật.

     Đây là mầu nhiệm Tình yêu.

     Chúng ta nhận thấy rằng trong cuộc tử nạn của Chúa, sự chết và tình yêu gắn liền với nhau. Nhưng Tình yêu đã thắng và siêu hóa sự chết, và Bí tích Thánh Thể chính là một tang chứng sự khởi thắng đó. Vì chết là chia ly, là vĩnh biệt với người yêu. Thì Mầu nhiệm Thánh Thể đã thắng cái định luật ấy. Ngài đã chết nhưng Ngài đã Phục sinh sống lại. Và nhờ Mầu nhiệm Phục sinh và Thánh Thể, Ngài vẫn hiển diện giữa chúng ta và hiệp nhất với chúng ta. Bữa "tiệc ly" biến thành bữa "tiệc thánh" mà chúng ta cũng như bao thế hệ còn tham dự.

     Chúa để lại cho chúng ta Bí tích Thánh Thể như một tang chứng Tình yêu. Nhưng, qua lời mạc khải, Chúa muốn cho chúng ta đáp ứng lại như thế nào?

     Khi một người thân yêu mất đi, để lại một vật kỷ niệm, chúng ta làm gì? Chúng ta làm theo ý người quá cố. Hình ảnh của họ ta treo lên tường để kính nhớ. Ruộng vườn họ ta khai thác, coi là của hương hỏa không dám bán...

Chúa để lại cho chúng ta Thánh Thể như Của Ăn bổ dưỡng, như hy vật tế lễ và như người Bạn đường của chúng ta trên đường dương thế.

Đây là của ăn. "Mỗi lần anh em ăn Bánh này và uống Chén này, anh em loan báo sự chết của Chúa, cho đến lúc Ngài đến" (1 Cor 11,  26).

     Trong mỗi gia đình có một bàn ăn. Trong đại gia đình Dân Chúa cũng có một Bàn ăn. Đó là Bàn Rước lễ, ở đó Chúa Giêsu chính là của ăn, là lương thực nuôi linh hồn ta. "Thịt Ta thật là của ăn, Máu Ta thật là của uống" (Gio. 6, 55). Một định luật của tình yêu là muốn biến hóa, hiệp nhất với người yêu. Bà mẹ ẵm đứa con thơ, âu yếm con, nựng con, có khi cắn con và nói một câu có vẻ bâng quơ nhưng bao hàm cả một định luật tâm ly: "Mẹ muốn ăn con đi!" Tình yêu thì muốn hợp nhất với người yêu, hai phải nên một. Cái mà loài người không làm được thì Thiên Chúa đã làm: "Thịt ta thật là của ăn, máu ta thật là của uống. Ai ăn thịt và uống máu ta, người ấy sẽ ở trong Ta và Ta ở trong người ấy" (Gio. 6, 55-56).

     Ngài khuyến khích ta, Ngài bắt buộc ta, Ngài đe dọa nữa, tuy rằng tình yêu không bao giờ nói đến đe dọa. "Quả thật Ta bảo các người: Nếu các ngươi không ăn thịt và uống máu Ta, các ngươi không có sự sống nơi mình các ngươi. Ai ăn thịt và uống máu Ta thì có sự sống đới đời và Ta sẽ cho sống lại trong ngày sau hết" (Gio. 6, 53-54).

     Khi tuyên bố những lời hằng sống ấy, hẳn Chúa nhìn thấy trước mắt phản ứng của nhiều người nghe. Họ "xô xát nhau" (52) họ cho là "sống sượng, không thể nghe nổi" (C. 60). Nhiều môn đệ đã bỏ Ngài rút lui, không còn đi theo nữa (C. 66). Ngài buồn, nhưng không cải chính, không rút lui lời nói, vì đây là lời hằng sống, "kẻ ăn bánh này sẽ sống đời đời" (C. 59).

     Lạy Chúa, con tin và nói như Phêrô xưa: "Lạy Thầy, bỏ Thầy con biết đến với ai? Thầy có lời ban sự sống đời đời" (Gio. 6, 68).

     Ngày nay, trên thế giới một phần ba nhân loại sống trong sung túc dư giả, hai phần ba lâm vào cảnh đói khổ, túng thiếu. Từng đoàn người miền Bắc Phi châu đang rơi vao cảnh đói kém kinh khủng. Họ thất thểu đi kiếm ăn và chết gầy chết mòn trên những cách đồng cằn cỗi, đã hàng năm không có giọt mưa rơi... Họ đói! Nhưng còn một cái nạn đói khác cũng rất trầm trọng là Đói Chúa. Và cái nạn đói này không phải do thiên tai thủy họa gây nên, mà do chính lòng của con người đã không muốn tiếp nhận Chúa. Chúa lập nên Thánh Thể như của ăn Linh hồn nhưng người ta không màng đến.

     Giáo Hội dạy một năm Rước lễ ít là một lần trong mùa Phục sinh, họ cũng không nghe. Họ đói nhưng không màng đến của ăn Chúa dọn sẵn!

     Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh.

     Phép Thánh Thể còn là vật lễ hy sinh đền tội cho chúng ta hết thảy.

     Thế giới ngày nay tràn ngập tội lỗi. Thế giới ngày nay, như lời Thánh Gióp nói, đáng cho Chúa cầm đầu ngón tay lắc lư cho tất cả kẻ có tội rơi xuống hỏa ngục, như lá vàng rơi lả tả trong một trận cuồng phong. Thế giới ngày nay đáng cho Chúa trừng trị vì tội lỗi, như ngày xưa Chúa sai Thiên thần giết sạch trên 18 vạn quân của tướng Sennacherib và 2 vạn dân Do thái vì đã phạm tội ô uế trước mặt Đức Giavê ( 2 Các Vua, 19, 35). Nhưng, vì sao cầu vòng hòa bình vẫn mọc lên sau những trận mưa ngàn nước lũ? Là vì, thánh Anphongsô nói, đã có Chúa Giêsu giang tay ra như đón nhận tất cả cơn ngải nộ của Thiên Chúa. "Mỗi lần anh em ăn Bánh này và uống chén này, anh em loan báo sự chết của Chúa, cho đến khi Chúa lại đến" (I Cỏ. 11, 26). Thánh lễ là hy lễ mà Chúa Giêsu, nhờ tay linh mục, hợp cùng toàn thể dân Chúa, dâng mình cho Đức Chúa Cha, để đền tội nhân loại, như xưa chính người đã dâng mình trên Thánh giá. Vật lễ hy tế, bàn thờ trong Thánh lễ là biểu tượng tha thứ, cũng như để kính nhớ mầu nhiệm Chúa chịu chết và sống lại, cùng trông đợi Người lại đến trong vinh quang, đồng thời để thờ phượng, tạ ơn và xin ơn lành hồn xác.

     Khi đô đốc Magellan dẫn một đạo thuyền buồm đi thám hiểm Phi luật tân, vừa ra giữa biển khơi thì gặp bão tố. Gió đánh chìm một số lớn, chỉ còn lại chiếc thuyền của Đô đốc đang bềnh bồng trôi dạt trên sóng nước. Mọi người đều tựu lại trên cầu tàu để chờ chết. Nhìn thấy bên cạnh mình có một bà mẹ ẵm đứa con thơ, Đô đốc xin đứa bé. Rồi cầm nó trong tay, giơ lên trời và nói: "Lạy Chúa, chúng tôi là kẻ tội lỗi đáng chết chìm dưới vực thẳm này. Nhưng xin Chúa hãy nhìn xem đứa bé vô tội này và tha thứ cho chúng tôi". Lịch sử kể rằng: nguyện xong câu ấy thì gió yên và biển lặng. Cái cảnh đó, phải chăng hằng ngày vẫn tái diễn? Mỗi ngày, cứ hai phút một, có một linh mục nào đó đã cầm Mình Thánh Chúa trong tay, giơ lên trời và nói: Lạy Chúa Cha, con và đoàn chiên con tội lỗi đáng Chúa trừng phạt. Nhưng xin Chúa nhìn xem Con Chiên trong sạch này (Gio. 1, 29) và tha-thứ cho chúng con. "Thánh Anphongsô nói: "Sở dĩ Chúa không hủy diệt thế giới vì tội lỗi là nhờ thần lực của Thánh lễ".

     Thánh lễ ban cho bạn được dự phần vào hiến tế trên thánh gia, một hiến tế hoàn hảo nhất. Thánh lễ chúc tụng cảm tạ, Chúa một cách toàn vẹn nhất, cầu xin tha thứ cách trọn hảo nhất. Thánh lễ là một tế lễ ngơi khen, cảm tạ, đền tội và cầu xin toàn vẹn nhất. Tham dự Thánh lễ là gặp gỡ Chúa vậy.

     Ngọn đèn lập lòe trước nhà tạm kia trong một ngôi Thánh đường, có vẻ thật nên thơ nhưng nó báo hiệu thực thể sự hiển diện của Chúa Giêsu. Ngài đang ở đó như đối tượng hiện hữu và sống động của Đức Tin và đức Mến của Bạn. Bạn hãy đến gặp gỡ Ngài như người ta đến tâm sự với một người Bạn. Chúa Giêsu Thánh Thể chính là người Bạn đường của Bạn. Người ta nói rằng: Ngày xưa, khi Đức khổng phu tử qua đời, các đồ đệ vì thương nhớ mến mộ Thầy, một số đã dời nhà cửa ra ở xung quanh phần mộ của Thầy. Là một nhà hiền triết thật đáng kính, Đức Khổng cũng là thân phận con người chỉ để lại một nắm xương tàn. Với thời gian, các đệ tử cũng tản mác, có nhớ Thầy là nhớ trong điển kinh sách vở Thầy để lại. Chúa Giêsu, Thầy chí thánh, hiện đang ở lại đây trong nhà tạm, không phải dưới hình thức kinh kiển hay tro tàn, mà hiển diện với tất cả bản thể của Ngài dưới hình bánh và hình rượu. "Thầy sẽ ở với chúng con mọi ngày cho đến tận thế" (Mt. 28, 20), là một lời hứa luôn luôn cứu giúp một cách quyền năng, nhưng cũng ám chỉ sự hiển diện của Đấng là Emmanuel (Mt. 1, 23), là bánh bởi trời xuống (Gio. 6 58).

     Chúa là người bạn đường của Bạn. Ngài ngự ở đây, giữa thành phố, bên cạnh gia đình của Bạn. Lúc vui lúc buồn, Bạn có thể đến với Ngài, để cùng Ngài tâm sự và chia sẻ. "Hỡi ai khó nhọc và gánh nặng hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho nghỉ ngơi lại sức" (Mt 11,28).

     Lạy Chúa, chúng con tin,
     Chúng con thờ lạy,
     Chúng con yêu mến,
     Xin Chúa hãy ngự vào lòng chúng con.