Ch 5: ĐẤNG BAN CHÚA GIÊSU CHO TA
“Linh mục là người của Chúa” (2Tm.3,17)
*Đấn ban Chúa Giêsu cho ta
*Nghèo khó, Khiết tịnh, và Vâng lời
*Tốn kính và Tôn thờ
Đấng Ban Chúa Giêsu Cho Ta
Ai là người đã chuẩn bị Thánh Thể và ban Thánh Thể Chúa cho ta? Người đó là linh mục. Nếu không có linh mục, hẳn sẽ không có thánh lễ, không có Hiệp lễ, không có Chúa Giêsu hiện diện thật trong Thánh Thể.
Linh mục là ai? Là “người của Chúa” (2Tm.3,17). Chính Chúa đã gọi ngài và chọn ngài trong muôn người trần, qua ơn gọi rất đặc biệt. Ơn gọi của ngài từ Chúa mà đến như Chúa đã gọi Aaron. Không ai có thể tự cho mình đặc ân như thế. (Dt.5,6). Chúa biệt riêng ngài bằng thánh chức tồn tại mãi mãi, cho ngài thành linh mục đời đời (Dt.5,6), và ban cho ngài quyền lực siêu nhiên của chức linh mục thừa tác để ngài nên người tuyển chọn, hiến mình làm công việc của Chúa. Vì “Linh mục được chọn giữa mọi người, được đặt lo việc Thiên Chúa thay cho loài người để dâng lễ vật hy sinh tạ tội” (Dt.5,1).
Nghèo khó, khiết tịnh và vâng lời:
Do việc truyền chức, linh mục hiến dâng xác hồn cho Chúa, ngài trở nên linh thiêng như Chúa Giêsu linh mục của Thiên Chúa, vì thế linh mục thực là người nối tiếp Chúa Giêsu, chia sẻ ơn gọi và sứ mạng của Ngài. Linh mục hoàn tất vai trò Chúa Giêsu trong những việc rất quan trọng là cứu rỗi thế giới, nghĩa là việc phượng tự và rao giảng Phúc âm. Trong đời sống riêng của linh mục, ngài được kêu gọi đời sống Chúa Giêsu, đời của Đấng trinh khiết, Đấng khó nghèo, Đấng bị đóng đinh. Chính vì làm cho mình nên giống Chúa Kitô mà ngài là “Thừa tác viên của Chúa Kitô giữa dân ngoại” (Rm.15,16). Ngài hướng dẫn và dạy dỗ các linh hồn (Mt.28,20).
Thánh Gregoriô Nyssa viết: “Người mà hôm qua là một trong đám chúng ta, thì nay đã trở nên tôn sư, nên thượng cấp, nên thầy dạy các mầu nhiệm thánh”. Đây chính là công việc của Chúa Thánh Thần, vì không phải là người, là Thiên thần, là Tổng Thiên thần, cũng chẳng phải quyền bính thụ tạo, nhưng là chính Thánh Thần ban chức linh mục xuống cho loài người (thánh Gioan Chrysostomô). Thánh Thần làm cho tâm hồn linh mục nên giống Chúa Kitô, ban quyền cho linh mục để hoàn tất vai trò Chúa Giêsu cách khôn ngoan, vì cớ “Linh mục tại bàn thờ mặc phần ngôi vị Chúa kitô (thánh Cyprian), và có trách nhiệm về tất cả trong Chúa (thánh Chrysostôn). Ai ngạc nhiên khi linh mục được tuyên bố là “thuộc về trời”, “vô biên” (thánh Eprem), “đáng các Thiên Thần yêu kính” (thánh Gregoriô Nazaian), quá lớn lao “Khi linh mục cử hành nghi lễ thần linh, các Thiên Thần đứng chờ ngài, và trong ca đoàn, các ngài hát bài thánh ca ngợi khen tôn vinh Của lễ hy sinh” (thánh Gioan Chrysotôm). Điều này xảy ra trong các thánh lễ.
Tôn kính và Tôn thờ:
Ta biết rằng thánh Phanxicô Assisi đã không muốn trở thành linh mục vì ngài thấy mình không xứng đáng với ơn gọi cao cả như thế. ngài tôn kính linh mục cách đặc biệt, coi các linh mục như “các ông chúa”, vì ngài chỉ thấy “Con Thiên Chúa” trong các linh mục. Lòng mến yêu Thánh Thể của thánh nhân chung đúc với lòng mến yêu các linh mục, các vị truyền phép và gìn giữ Mình Máu Thánh Chúa. Ngài kính riêng đôi tay linh mục và thường hôn trên đầu gối cách cung kính. Ngài cũng thường hôn chân các linh mục và đôi khi hôn cả vết chân các linh mục vừa đi qua. Việc giáo dân tôn kính đôi tay đã được thánh hiến của các linh mục là việc vẫn tồn tại trong Giáo hội. Nên nhớ rằng, trong cuộc bách hại vào thế kỷ thứ nhất, một tai nạn cho các giám mục và linh mục là chặt đôi tay của các ngài để các ngài không còn dâng hiến thánh lễ hay ban phép lành nữa. Giáo dân đi tìm giữ những bàn tay này và tẩm bột giữ lại như là di tích thánh. Ngày xưa, hôn tay linh mục là một dấu hiệu tế nhị về đức tin và tình yêu Chúa Kitô mà linh mục là đại diện. Càng mạnh đức tin và tình yêu thì người ta càng sẵn sàng quỳ xuống trước các linh mục, hôn những “ đôi tay thánh thiện khả kính” (xem Lễ Quy Roma), trong đó Chúa Giêsu đã âu yếm làm cho Ngài hiện diện hằng ngày.
Thánh Augustinô kêu lên: “Ôi phẩm hạnh đáng kính của linh mục, trong đôi tay của ngài, Con Thiên Chúa trở nên nhập thể như đã nhập thể trong lòng Đức Trinh nữ!”. Cha thánh xứ Ars nói: “Chúng ta coi là giá trị lớn lao những đồ vật còn giữ lại tại Loretto như các bát ăn của Đức Mẹ và của Chúa Hài đồng, những bàn tay linh mục đã động chạm đến Mình Thánh Chúa Giêsu đáng tôn thờ, những ngón tay được cầm vào Chén thánh có Máu Chúa, và vào bình thánh có Mình Chúa, những ngón tay Ngài lại không đáng quí hơn sao?” Có lẽ ta chưa bao giờ nghĩ như thế. nhưng thực vậy, gương lành các thánh củng cố cho câu trả lời này.
Trong cuộc xuất thần, Chân phúc Catarina Vannini thấy các Thiên Thần đỡ tay linh mục, khi ngài dâng Mình, Máu Chúa lên cao trong thánh lễ. Ta không thể tưởng tượng được sự tôn kính và quí mến các tôi tớ Chúa tỏ ra khi hôn tay các linh mục.
Thánh hoàng hậu Hedwig, mỗi buổi sáng khi đi dự thánh lễ trong hoàng cung đều tỏ lòng cung kính biết ơn linh mục đã dâng lễ. Bà thường tỏ ra ân cần, hôn kính bàn tay linh mục cách thành tâm, coi xem các ngài được nuôi dưỡng thể nào và dành cho các ngài niềm tôn kính. Bà đã tỏ ra cảm nghĩ sâu xa khi kêu lên: “Chúa chúc lành cho ai làm cho Chúa Giêsu từ trời mà xuống và ban Ngài cho tôi”.
Thánh Paschal Baylon canh cổng trong tu viện. Mỗi khi có linh mục nào tới, thầy dòng thánh này quì gối, cung kính hôn đôi tay linh mục khách ấy. Người ta nói về thánh nhân như nói về thánh Phanxicô nghèo rằng: Người có lòng sùng mộ những bàn tay đã được thánh hiến của linh mục. Người cho rằng những bàn tay ấy có sức xua đuổi ma quỉ, và kéo ơn lành xuống cho ai có lòng tôn kính, vì là tay Chúa Giêsu đã sử dụng.
Ta không có bằng cớ cha Piô đã hôn kính tay các linh mục sao? Ngay cả đôi khi không nắm được mà hôn. Người ta cũng cảm kích về tấm gương khác của linh mục Don Dolido Tuotolo, Đầy tớ Chúa, người không muốn cho linh mục nào từ chối “việc bác ái” là chịu cho người ta hôn bàn tay mình.
Chúa thường thưởng cho hành động tôn kính này bằng ban cho những phép lạ. Trong hạnh thánh Ambrosiô, một hôm thánh nhân vừa dâng lễ xong, một phụ nữ bệnh tê bại đến gần người xin hôn tay. Phụ nữ tin mạnh mẽ vào đôi tay vừa được truyền phép Thánh Thể, và bà được khỏi bệnh lập tức. Cũng tại Benevento, một phụ nữ bị bại mười lăm năm, xin Đức Giáo hoàng Lêô 9 cho bà được mang nước rửa tay cho ngài trong thánh lễ. Đức Giáo hoàng ban phép. Bà ta đã làm việc đó cách khiêm tốn như người đàn bà xứ Canaan đã xin Chúa “cho những miếng bánh vụn rơi trên bàn của chủ” (Mt.15,27), và bà tê liệt này cũng được khỏi bệnh ngay.
Đức tin của các thánh thật là mạnh mẽ và sinh kết quả. Các ngài sống bởi đức tin (Rm.1,17). Được hướng dẫn mình bởi đức tin và tình mến, các ngài không trở mặt với Chúa Giêsu. đối với các ngài, linh mục là đại diện của Chúa. Thánh Phanxicô Assisi: “Trong các linh mục, tôi thấy Con Thiên Chúa”. Cha thánh xứ Ars cũng nói trong bài giảng: “Khi tôi thấy linh mục là tôi nghĩ tới Chúa”. Thánh nữ Mađalêna Paoãi thường nói tới linh mục như là “Chúa Giêsu đây”. Vì lòng kính mến đó mà thánh Catarina Siêna thường hôn kính đất nơi linh mục vừa đi qua. Một hôm thánh Veronica Giuliani thấy linh mục đi cầu thang lên đưa Mình Thánh Chúa cho bệnh nhân, bà quí gối xuống tại chân thang rồi vừa quỳ vừa trèo lên, mỗi bước mỗi hôn thang và chảy nước mắt vì yêu mến. Ôi gương mẫu tình yêu lạ lùng chừng nào!
Cha thánh xứ Ars thường nói: “Nếu tôi gặp một linh mục và một Thiên Thần, tôi sẽ chào linh mục trước, rồi mới chào Thiên Thần...Nếu không có linh mục, thì sự thương khó và sự chết của Chúa không giúp gì cho ta. Xin hỏi nếu trong rương có đầy vàng mà không có ai mở ra, nào có ích gì? Linh mục có chìa khoá mở kho báu Thiên đàng đó...”
Ai là duyên cớ để Chúa Giêsu xuống trong tấm bánh trắng này? Ai đặt Chúa Giêsu trong Nhà Tạm? Ai phân phát Chúa Giêsu cho các linh hồn? Ai thanh tẩy lòng ta để ta đón rước Chúa? Đó là linh mục, và chỉ có linh mục, ngài là người duy nhất “phục vụ Nhà Tạm” (Dt.13,10). Ngài có “thừa tác vụ hoà giải” (2Cr.5,18). Ngài được dành cho bạn và là tôi tớ Chúa Giêsu Kitô” (Cl.1,7), là vị phân phát “mầu nhiệm Thiên Chúa” (1Cr.4,1). Ôi! Bao nhiêu trường hợp cho thấy một linh mục anh hùng hy sinh mình để đem Chúa cho đoàn chiên mình.
Sau đây là một trong nhiều trường hợp.
Cách đây ít năm, tại một tỉnh nước Anh, một linh mục già nằm trên giường chờ chết. Cũng lúc đó một giáo dân của ngài gần trút hơi thở cuối cùng, ông lại là người đang lạc xa Chúa và Giáo Hội. Linh mục già rất buồn vì không thể chỗi dậy đi giúp ông kia, nên ngài nhờ linh mục phó đi thay, nhắc cho ông ta lời ông ta đã hứa không chết trước khi chưa được chịu các phép Bí tích sau hết. Bệnh nhân nghe thấy vậy liền nói: “Tôi hứa với cha sở chứ không hứa với cha”. Nghe vậy cha phó ra về thưa lại cha sở. Cha sở không ngã lòng, dù biết rằng chỉ còn ít giờ nữa mình sẽ chết. Ngài xin người ta đưa ngài tới nhà bệnh nhân kia Ngài đã giải tội cho ông và cho ông chịu của Ăn đàng, ngài nói: “Tạm biệt ông bạn, rồi ta sẽ gặp nhau trên Thiên đàng”. Người ta khiêng cha sở can đảm về giường liệt của ngài, tới nơi, khi mở tấm vải che ra, ngài đã thành người thiên cổ.
Nên tôn kính biết ơn linh mục vì ngài đem Chúa Giêsu cho ta. Trên hết, hãy cầu cho ngài hoàn tất sứ mạng cao cả chính là sứ mạng của Chúa Giêsu: “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con” (Ga 20,21). Đó là sứ mạng thần linh bao bọc tâm trí, sứ mạng tình yêu đã được chứng minh. Linh mục“nên giống Con Thiên Chúa “ (Dt 7,3). Cha thánh xứ Ars thường nói: “Chỉ có trên Thiên đàng người ta mới cân lường được đầy đủ giá trị này, nếu ta tán dương dưới thế, chắc ta sẽ chết, không phải vì sợ nhưng vì yêu mến...Sau Thiên Chúa linh mục là tất cả”.
Nhưng sự cao cả to lớn này đem đến một trách nhiệm nặng nề, nó đè nặng trên nhân tính nghèo nàn của linh mục, nhân tính đầy những căn tính như các người khác. Thánh Bênađô nói: “Linh mục, bởi bản chất, giống như các người khác, bởi trên trái đất này, bởi phẩm hạnh, ngài phải được sánh với các Thiên Thần”.
Ơn gọi thần linh, sứ mạng cao cả, đời sống Thiên Thần, hàng ngũ cao thượng, cân lường nào mênh mông đè trên vai gầy khốn khó của linh mục! Chức linh mục là thánh giá và tử đạo, đó là cách diễn tả khéo léo của Don Edward Poppe tôi tớ tuyệt hảo của Chúa.
Ta xem gánh nặng chừng nào trong việc cứu rỗi các linh hồn đè trên vai linh mục. Nhiệm vụ ngài là đem đức tin cho người chưa tin, đem hoán cải cho người tội lỗi, đem sốt sắng cho kẻ hâm hâm, thúc giục người lành nên lành hơn, đưa người thánh thiện tiến cao hơn nữa. Ngài có thể làm sao chu toàn những việc ấy nếu không kết hợp chặt chẽ với Chúa Giêsu, có căn tính như Chúa Giêsu? Đó là lẽ cha Piô thường nói: “Linh mục hoặc là thánh hoặc là quỉ”. Ngài có thể làm cho các linh hồn nên thánh hay làm hư đi. Bao nhiêu tai hại không thể lường được mà linh mục không những tục hoá ơn gọi mình bằng những hạnh kiểm bất xứng, mà còn liều lĩnh giày đạp lên bằng cách từ chối bậc mình đã dâng hiến và được Thiên Chúa kén chọn (Ga.15,16).
Trong thủ tục phong thánh cho cha sở xứ Ars, người ta viết rằng: “Ngài đã đổ nhiều nước mắt khi nghĩ đến sự băng hoại của các linh mục không sống thánh thiện xứng đáng ơn gọi của mình”. Cha Piô diễn tả một thị kiến về Trái tim đẫm máu với những vết thương hãi hùng Chúa Giêsu đau khổ vì tội lỗi các linh mục bất trung và bất xứng.
Ta biết rằng thánh nữ Têrêxa Lisieux, nữ tu Dòng Kín sốt mến như Thiên Thần, ngay trước khi qua đời đã rước lễ lần cuối cùng với ý tưởng tuyệt vời - để xin ơn trở lại cho một linh mục lạc đường đã bỏ ơn gọi. Người ta được biết, linh mục này đã ăn năn trở lại cùng Chúa trước khi chết.
Những linh hồn loại này không hiếm, nhất là những linh hồn trinh trong, họ dâng mình cho Chúa như của lễ hy sinh để cầu cho các linh mục. Những linh hồn này được Chúa phù trợ trong con đường riêng, nhưng cả chúng ta nữa, chúng ta hãy dâng lời cầu và hy sinh cho các linh mục, cho những vị đang lung lay, và cho những vị đang đứng được vững vàng, an toàn hơn, cho những ai lạc đường và cho những ai đang tiến trên đường hoàn thiện.
Và một cách đặc biệt, khi ta thấy linh mục trên bàn thờ, ta hãy cầu cùng Đức Mẹ bằng những lời chân phúc Carôlô Giaxintô đã cầu: “Lạy Đức Mẹ yêu dấu, xin cho linh mục này mượn Trái Tim Mẹ để ngài được xứng đáng dâng lễ”. Tốt hơn nữa, hãy cầu cho tất cả các linh mục có thể noi gương thánh Getanô, thánh nhân thường dọn mình dâng lễ bằng cách kết hợp chặt chẽ với Mẹ Maria Rất Thánh. Người ta nói về ngài rằng: “Ngài dâng lễ cũng như ngài ở trong Đức Mẹ”. Và dĩ nhiên, như Đức Mẹ xưa đã đón rước Chúa Giêsu trong cánh tay tại Belem thế nào, thì các linh mục cũng ẵm Người trong tay mình trong Thánh Lễ như vậy. Như Đức Mẹ đã dâng Chúa Giêsu là Hy lễ trên núi Canvê, thì các linh mục cũng dâng Con Chiên Thần Linh được sát tế trên bàn thờ. Như Đức Mẹ ban Chúa cho nhân loại, các linh mục cũng ban Chúa Giêsu cho chúng ta khi rước lễ. Vì thế thánh Bonaventura tuyên bố thẳng thắn với các linh mục nơi bàn thờ phải nên y hệt như Đức Mẹ. Bởi vì, nhờ Đức Mẹ mà Mình Thánh Chúa được ban cho ta, nên bởi tay linh mục, Chúa cũng phải được dâng hiến như vậy. Thánh Phanxicô Assisi đã nói rằng, Đức Mẹ nêu gương thánh thiện cho tất cả các linh mục, đã nói lên sự gần gũi khít khao giữa việc Ngôi Lời Nhập thể trong lòng Đức Mẹ và việc Truyền phép Thánh Thể trong tay linh mục”.