Ngồi nhìn Tết đến, Xuân sang
Bỗng dưng bắt gặp cô nàng thi ca
Mấy câu Lục Bát “không đề”
Bút danh bốn cái cho vừa trăm năm
Đọc cho biết, chẳng gì hơn
Đời vô duyên ấy nhiều buồn hơn vui
Tay níu đất, tay níu trời
Hỏi sao Ông lại cười người lao đao?
Trời rằng: “Tớ chẳng thế đâu!”
Đất rằng: “Đừng có tào lao, chú mày!”
Nghe xong chợt thấy ngô ngây
Về với Đất dày rồi tới Trời cao!
Sẻ chia một chút... ôi chao!
Khoảng điên bất chợt lúc vào miền XuânKHÔNG ĐỀ
Lặng TRẦM cho tới THIÊN THU
VIỄN DZU ngang dọc bến bờ TỬ sinh
KHA ĐÔNG ANH chuyến lênh đênh
Mơ hồ VIỄN xứ bồng bềnh mùa ĐÔNG
THOMAS NGUYỄN
Tags:
Thơ