THƠ: Vi Hành


Ông Vua nào thương dân và thương nước
Mới giả dạng thường dân để vi hành
Đi mới biết mọi nỗi khổ dân mình
Nghe báo cáo làm sao mà đúng thật

Có mấy Quan không hối lộ, mua chuộc
Với bề trên thì khúm núm, lạy quỳ
Với bề dưới thì hống hách, lăm le
Muốn yên thân, dân đành lòng đút lót

Ngày xưa vậy, ngày nay đâu có khác
Các Vua Quan nay “khôn khéo” hơn nhiều
Các thủ đoạn và mánh khóe “cao siêu”
Họ được che bằng siêu dù, siêu lọng


Dân có biết cũng cắn răng, câm họng
Dám ho he là bị “sờ gáy” ngay
Trời thì cao, đất thì dày, “bó tay”!
Ý dân đúng cũng sai tuốt tuồn tuột

Dân đã khổ lại càng thêm cơ cực
Cổ thì ngắn, miệng thì nhỏ, kêu ai?
Kêu chẳng thấu, đời dân đen khổ hoài
Cho đến chết mà vẫn chưa hết khổ

Đời đã vậy, đạo cũng chẳng hơn thế
Người có chức, kẻ có tiền vẫn hơn
Đi đến đâu cũng đều được suy tôn
Dân nghèo chết chẳng ai thèm để ý

Đức Giêsu dị biệt mà chí lý
Ngài chăm lo cho đám dân tội tình
Không ngại khó mà đích thân vi hành
Rảo bước đi vào hang cùng ngõ hẻm

Nói và làm, cả hai đều trọn vẹn
Tha tội nhân, cứu vớt kẻ khốn cùng
Kẻ xấu nhất vẫn được Ngài ngồi chung
Không một ai bị Ngài từ chối giúp

Giêsu ơi! Xin Ngài mau đến gấp
Đòi công lý cho bao kẻ mọn hèn
Vì nghèo khổ mà họ bị lãng quên
Bị áp bức, bị chà đạp nhân phẩm

Đời phe cánh, sao đạo cũng phe cánh?
Lạy Ngôi Hai, xin mau đến minh oan
Đừng để cho “kẻ cả” mãi lộng hành
Xin lắng nghe, lạy Chúa Trời thương xót!

TRẦM THIÊN THU
Mùa Vọng – 2012

Post a Comment

Previous Post Next Post