Bất cứ điều gì chúng ta xin, chúng ta được Người ban cho, bởi vì chúng ta tuân giữ các điều răn của Người và làm những gì đẹp ý Người (1 Ga 3:22).
Không khí ban đêm hắt vào mặt tôi khi chiếc xe hơi của chúng tôi chạy trên đường. Đó là một ngày thứ Tư, cũng như những ngày khác. Mẹ tôi, ba anh, hai chị, và tôi trên đường xa về nhà sau buổi sinh hoạt giới trẻ ở nhà thờ. Dù tôi chưa đủ tuổi để tham dự hoạt động giới trẻ, nhưng tôi luôn nôn nóng nhìn từ phía sau căn phòng khi tinh thần hưng phấn và chia sẻ những nụ cười với nhau. Có thể vì tôi mong mau đến buổi sinh hoạt ngày thứ Tư khi một đứa con nít không vì niềm tin cháy bỏng mà vì niềm tin kéo tôi ra khỏi những rắc rối ở gia đình.
Trong những năm đó, gia đình khó khăn về tài chính. Khó khăn cho ba có công việc ổn định, còn lương mẹ chẳng bao nhiêu. Nhiều lần chúng tôi thực sự không biết lấy gì mà sinh sống, vậy mà chúng tôi vẫn vượt qua. Chúng tôi vẫn luôn đi lễ mỗi Chúa nhật và sinh hoạt ngày thứ Tư.
Vào thứ Tư đặc biệt mà tôi vừa nói, chúng tôi lên xe và đến nhà thờ. Chắc hẳn mẹ tôi biết còn ít xăng và ít tiền, nhưng mẹ vẫn quyết định đi. Trên đường về nhà rất tối tăm và vắng vẻ, chiếc xe chạy rề rề rồi đứng khựng lại.
Chúng tôi ngồi chờ có đến cả tiếng đồng hồ, mẹ tôi thử khởi động máy nhưng vô ích. Tôi lo sợ nên ngồi co rúm trên xe. Chúng tôi ngồi nhìn nhau, điện thoại cũng không liên lạc được. Những ý nghĩ thoáng hiện trong đầu tôi. Ba tôi đi công tác xa. Không ai có thể biết chúng tôi đang gặp rắc rối. Có thể chúng tôi phải ngồi đây suốt đêm. Cuối cùng mẹ tôi nhìn về phía sau, nơi anh chị em chúng tôi ngồi.
Mẹ tôi nói nhỏ: “Các con cầu nguyện đi”. Không ai thắc mắc gì. Gia đình tôi luôn coi trọng việc cầu nguyện. Nhưng trong lúc đó, cầu nguyện rất khó vì không thể quỳ gối như ở nhà thờ. Mỗi người tự nhận trách nhiệm về sự an toàn của gia đình. Là một đứa trẻ, tôi nắm chặt hai tay và lo sợ, tôi cầu nguyện thành khẩn hơn bao giờ.
Chúng tôi tin sẽ có người đi qua và nhận ra chúng tôi. Tôi không nhớ mình đã cầu nguyện bao lâu, nhưng tôi có thể nhớ là tâm hồn cảm thấy bình an. Chúng tôi lại nhìn nhau.
Mẹ tôi cười và đưa tay mở khóa xe. Bất ngờ đèn xe sáng lên. Chúng tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn kim xăng chỉ dưới chữ E. Hoàn toàn hy vọng và chờ chiếc xe chuyển bánh. Trước những con mắt ngạc nhiên và lo lắng, chiếc kim chuyển dần qua chữ E. Mẹ nhìn chúng tôi đầy vẻ ngạc nhiên rồi chuyển sang vui mừng. Chiếc xe từ từ chuyển bánh và về đến nhà an toàn.
Chúng tôi không nói gì về sự cố đó. Không cần nói. Sáng hôm sau, khi mẹ tôi đổ xăng vào xe, tôi nhìn và thấy có điều kỳ diệu đã xảy ra đêm qua mà chúng tôi không thể hiểu và không thể phủ nhận. Từ đó, tôi biết rằng phép màu khả dĩ xảy ra và cuộc đời tôi luôn được hun đúc bởi niềm tin thác vào Thiên Chúa.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: A Book of Miracles)
Tags:
Tôn giáo